Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trần Phàm bước xuống giường, tên học trưởng Hội sinh viên kia lại hừ lạnh một tiếng.
"Giường chiếu lộn xộn, chẳng khác gì ổ chó. Trừ điểm."
Trần Phàm nhíu mày.
"Bây giờ là buổi tối, sắp đến giờ tắt đèn rồi. Tôi ngủ trên giường của mình thì có vấn đề gì?"
"Ồ, còn dám cãi hả?"
"Tôi nói cho cậu biết, ở Học viện Quản lý Kinh tế này, lời của Hội sinh viên bọn tôi chính là luật."
Trần Phàm định tiến lên lý luận thì bị Mã Tiểu Soái kéo lại.
Mấy tên Hội sinh viên làm bộ làm tịch đi quanh phòng một vòng, trước khi đi còn buông một câu.
"Phòng các cậu bị trừ năm điểm."
Nói rồi lại chỉ vào Trần Phàm.
"Còn cậu... Vi phạm nội quy ký túc xá, cãi lại đàn anh, trừ mười điểm."
"Cứ chờ mà xem thông báo vào ngày mai đi."
Nghe vậy, Ngô Địch vội vàng đuổi theo.
"Học trưởng , đợi một chút, đợi một chút..."
Nhìn Ngô Địch cười nịnh chạy theo ra ngoài, mấy người trong phòng trọ ngơ ngác nhìn nhau.
"Mấy thằng Hội sinh viên này ăn phải cứt à? Hôm nay làm sao vậy? Vừa vào đã phun?"
Vẻ mặt La Văn Kiệt khó chịu.
Mã Tiểu Soái thì quay sang nhìn Trần Phàm.
"Lão tứ, tôi cảm thấy ba người này hôm nay cố ý nhắm vào cậu thì phải."
Trần Phàm không đổi sắc mặt, nhưng cơ bản đã hiểu ra mọi chuyện.
Vừa nói chuyện với Điền Nguyên xong, ba người bên Hội sinh viên này đã đến kiểm tra.
Không ngờ tên kia lại nóng lòng đến vậy.
Lúc này, Ngô Địch thở dài thườn thượt bước vào.
"Sao rồi?"
Ngô Địch thở dài một tiếng.
"Không nể mặt mũi gì cả."
"Rõ ràng là muốn trừ điểm thông báo."
"Xem ra phòng ở của chúng ta khó mà được phòng văn minh trong đợt quân huấn này rồi."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.
"Vừa rồi tôi lén kéo một học trưởng lại hỏi thăm, lão tứ, có phải cậu đắc tội ai rồi không?"
La Văn Kiệt lập tức xông tới.
"Ý gì? Bọn họ thật sự nhắm vào lão tử?"
Trần Phàm lúc này lên tiếng: "Là tôi liên lụy mọi người, xin lỗi."
Ngô Địch không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là sao?"
Trần Phàm giải thích ngắn gọn.
Vừa nghe đối phương là phó hội trưởng Hội sinh viên năm hai, lại dám để ý đến chị dâu của huynh đệ.
Lại còn dùng cả những thủ đoạn hạ tam lạm như vậy.
Mấy thằng anh em trong phòng tức nổ đom đóm mắt.
La Văn Kiệt xắn tay áo lên ngay tại chỗ.
"Mẹ nó, dám động vào người của em dâu tao, giết chết nó."
Mã Tiểu Soái cũng nhìn Trần Phàm: "Cậu định thế nào? Cần gì cứ nói, anh em không ngại."
Trần Phàm nhìn mấy người bạn cùng phòng trước mặt, khẽ mỉm cười.
"Thôi bỏ đi. Không đáng chấp nhặt với loại người này."
"Coi như bị chó cắn một miếng."
Nghe vậy, Ngô Địch rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
La Văn Kiệt kích động hỏi: "Cứ bỏ qua vậy sao? Cậu nuốt trôi cục tức này à?"
"Tôi quá hiểu loại người này rồi, nó không dám đánh cậu nhưng sẽ tìm cách làm cậu ghê tởm."
"Nếu cậu chọn thỏa hiệp, cậu tin tôi đi, nó sẽ lập tức được nước lấn tới..."
Ngô Địch vội vàng lên tiếng.
"Tôi thấy mọi người không nên manh động."
"Khó khăn lắm mới thi được đại học, vì đánh nhau mà bị kỷ luật hoặc đuổi học thì biết ăn nói sao."
"Vì loại tiểu nhân này mà bị đuổi học, không đáng đâu."
Ngô Địch vỗ ngực nói.
"Mọi người yên tâm, chuyện này cứ để tôi nghĩ cách. Nhất định không để lão tứ chịu ấm ức."
Ngô Địch đúng là có biện pháp thật.
Trong thời gian quân huấn, Ngô Địch đã thuộc kiểu người giao tế hoa bát diện lung linh rồi.
Trong phòng ngủ ai cũng biết Ngô Địch có ý định tham gia tranh cử ban cán sự lớp, hơn nữa còn kết giao được với mấy học trưởng bên Hội sinh viên.
Ngô Địch tích cực hoạt động, ngày hôm sau thật sự đã giúp cậu ta dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
"Yên tâm đi, hội trưởng Hội sinh viên đã đảm bảo với tôi rồi, nói sau này sẽ không cố ý nhằm vào cậu nữa."
Về đến phòng, Ngô Địch an ủi Trần Phàm: "Cái thằng Điền Nguyên kia cũng chỉ là phó hội trưởng thôi, còn chưa đến mức một tay che trời."
Trần Phàm cười: "Cảm ơn đại ca."
Tuy rằng bản thân anh không để ý chuyện này lắm, nhưng Ngô Địch bận trước bận sau, đúng là có ý tốt.
"Hây, muốn cảm ơn thì cảm ơn lão ngũ ấy, Tiểu Soái đã cống hiến một cây Trung Hoa mềm, nếu không có điếu thuốc này, mọi chuyện thật sự không dễ làm đâu."
Mã Tiểu Soái quay đầu cười với Trần Phàm.
"Một cây thuốc lá thôi mà, chút lòng thành."
Ngô Địch khoác vai Trần Phàm.
"Quân huấn xong rồi, anh em mình có nên ra ngoài làm một bữa không nhỉ?"
Mã Tiểu Soái lập tức hưởng ứng.
"Tôi không ý kiến, nói ra thì hình như phòng mình chưa từng đi uống rượu tập thể bao giờ."
Trần Phàm vốn định tối đi net xem mail, nhưng thấy mọi người nhiệt tình vậy, cũng không tiện từ chối.
Thế là tối đó sáu người trong phòng cùng nhau ra ngoài trường ăn uống.
Chỗ ăn không phải khách sạn sang trọng gì, chỉ là quán ăn vỉa hè bình thường.
Vì là lần đầu tiên cả phòng tụ tập, ai nấy đều rất hưng phấn.
Vừa ngồi xuống, Ngô Địch đã hớn hở gọi.
"Ông chủ, gọi món!"
Nhận lấy thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới, Ngô Địch một hơi gọi sáu món, cơ bản là đáp ứng khẩu vị của mọi người.
"Gọi thêm chút đồ nướng không?"
Mã Tiểu Soái cười nói: "Hè đến quán vỉa hè mà không ăn đồ nướng thì còn gì thú vị."
Thế là Ngô Địch cười nói với nhân viên phục vụ: "Cho thêm hai mươi xiên thịt dê, hai mươi xiên thịt ba chỉ, hai mươi xiên thịt tỏi, đậu phụ, gân bò, bắp cải mỗi thứ năm xiên..."
Nói xong đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Cứ lên trước bấy nhiêu, không đủ thì gọi thêm."
"Lão đại, anh gọi món gì thế này, thế này mà gọi là ăn nướng á?"
La Văn Kiệt giật lấy thực đơn, lật xem một vòng rồi nói với phục vụ.
"Mười xiên tỏi tây nướng, dương thương, đạn đầu, nãi hạp tử, áo chống đạn mỗi thứ sáu xiên, ngưu hoan hỉ, thận bò cũng bốn xiên."
Lão ngũ Hàn Húc lén lút hỏi Trần Phàm bên cạnh, "Nãi hạp tử với áo chống đạn là gì? Ngưu hoan hỉ là gì nữa?"
Chưa đợi Trần Phàm mở miệng, Ngô Địch bên cạnh đã chửi ầm lên.
"Má nó. Có cần phải lẳng lơ vậy không?"
"Mấy món cậu gọi toàn đồ hạ lưu. Ăn xong tối còn muốn sống không đấy?"
Mã Tiểu Soái thì hùa theo: "Lát nữa mấy món này tự cậu ăn hết đấy, ăn xong tối nay cấm vào phòng, tôi lo cúc hoa của lão tứ không giữ nổi."
Trần Phàm cười mắng một câu: "Lo cho tôi làm gì, không lo cho lão đại à?"
Mã Tiểu Soái cười hề hề.
"Vì cậu ta ngủ ngay cạnh cậu, hai người gần nhau nhất."
Trần Phàm liếc nhìn La Văn Kiệt, cười nói móc.
"Tôi nói cậu gọi đống đồ này, chẳng giống người miền Nam chút nào, ngược lại giống người miền Bắc hơn đấy."
La Văn Kiệt cười hì hì.
"Lão tứ cậu nói đúng thật đấy, quê gốc của tôi đúng là ở Đông Bắc."
"Ba mẹ tôi đều là người Đông Bắc, sau này vì công việc nên mới chuyển đến phương Nam."
Mã Tiểu Soái chửi một câu, thảo, bảo sao trên người cậu ta chẳng có chút dáng dấp người phương Nam nào, nói chuyện vẫn mang cái giọng cháo ngô đặc sệt.
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới hỏi có muốn uống bia không.
Ngô Địch vung tay lên.
"Cho bốn thùng bia trước đi."
Nghe vậy, Hàn Húc thầm tặc lưỡi.
"Nhiều quá đấy."
Ngô Địch xua tay.
"Không nhiều không nhiều, lần đầu tụ tập, để tôi thử độ sâu cạn của mọi người xem sao."
La Văn Kiệt nhồm nhoàm nhai lạc luộc, nghe vậy liền cười mắng.
"Cmn, ông đây có phải đàn bà đâu mà thử độ sâu cạn? Hay là cậu muốn thử độ dài của tôi?"
Vẻ mặt Ngô Địch dở khóc dở cười.
"Cái mồm cậu đúng là... Sau này tôi thấy đừng gọi La Văn Kiệt nữa, gọi La Lão Nhị là vừa."
Mã Tiểu Soái vỗ tay.
"Cái biệt danh này được đấy, đơn giản, trực tiếp lại dễ nhớ."
La Văn Kiệt đắc ý cười.
"Sao lại lôi cái chỗ dài duy nhất của tôi ra làm gì."