Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Từ Thu Từ, khoa Ngoại ngữ, sinh viên năm hai."
Vừa nghe giới thiệu, Trần Phàm chưa cảm thấy gì, Ngô Địch bên cạnh đã trợn tròn mắt.
"Hóa ra học tỷ là Từ Thu Từ à, em nghe danh chị đã lâu rồi đấy."
Từ Thu Từ tỏ vẻ khó hiểu.
"Cậu nghe nói về tôi?"
Ngô Địch cười hề hề: "Em từng nghe các học trưởng trong hội sinh viên nhắc đến tên chị."
"Họ bảo hoa khôi khoa Ngoại ngữ siêu cấp xinh đẹp, tên là Từ Thu Từ, lại còn là hội trưởng hội sinh viên nữa. Đám con trai theo đuổi học tỷ xếp hàng dài từ sân trường đến tận trung tâm thành phố ấy chứ..."
Thấy Từ Thu Từ không có phản ứng gì, Ngô Địch vội vàng chuyển chủ đề.
"Học tỷ khỏe, em là Ngô Địch."
La Văn Kiệt bên cạnh nhanh chóng chen vào.
"Em là La Văn Kiệt."
Từ Thu Từ lịch sự gật đầu.
"Các cậu đều ở ký túc xá số tám à."
Ngô Địch cười nói: "Đúng vậy, bọn em chung phòng."
Lúc này, Mạc Tư Vũ cười hì hì chỉ vào Trần Phàm giới thiệu với Từ Thu Từ.
"Đây là cậu em khóa dưới thú vị mà lần trước tớ kể với cậu đấy, tên là Trần Phàm."
Từ Thu Từ nhìn Trần Phàm, có chút ngại ngùng.
"Cậu không sao chứ? Hay là chị đưa cậu đến bệnh viện khám nhé? Mua chút thuốc giải rượu cũng được."
Nghe thấy vậy, Ngô Địch hối hận đến ruột gan xanh mét.
Sớm biết có cơ hội ở riêng với hoa khôi trường thế này, vừa rồi mình không nên do dự, dù phải cắn răng cũng phải uống cạn.
Biết đâu còn được hoa khôi trường chăm sóc, tiện thể xin luôn phương thức liên lạc thì còn gì bằng.
Kết quả Trần Phàm lại lắc đầu.
"Em không sao, về nhà ngủ một giấc là ổn thôi."
Ngô Địch: Đồ ngốc! Cơ hội tốt thế này sao có thể từ chối chứ?
La Văn Kiệt thì sốt ruột muốn chết.
Bưu Tử! Sao có thể nói thế được.
Trần Phàm hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của đám huynh đệ bên cạnh, chỉ tùy ý hỏi.
"Học tỷ ra ngoài ăn cơm ạ?"
Mạc Tư Vũ cười lắc đầu.
"Không phải. Bọn chị vừa đi dạo phố ở trung tâm thành phố về."
"Chị thấy mọi người cũng ăn xong rồi. Hay là cùng nhau về?"
"Được đó được đó..."
Chưa đợi Trần Phàm đồng ý, Ngô Địch và La Văn Kiệt đã hớn hở xông tới.
Trên đường về, Mạc Tư Vũ tùy ý buôn chuyện hỏi một câu.
"Sao rồi? Khai giảng cũng gần một tháng rồi, các cậu có gặp được bạn nữ nào ưng ý không?"
La Văn Kiệt cười hì hì.
"Hì, bọn em còn bận quân huấn, làm gì có cơ hội."
Ngô Địch chớp lấy thời cơ ngay tức khắc.
"Học tỷ, hay là chị giới thiệu cho bọn em một người đi."
Mạc Tư Vũ cười nói: "Những người tôi quen đều là sinh viên năm hai cả rồi, bọn tôi đều là 'gái già' đấy, các cậu chịu tìm người lớn tuổi hơn mình à?"
Ngô Địch cười hề hề.
"Học tỷ thật biết đùa, nếu không phải các chị nói là sinh viên năm hai, bọn em còn tưởng là học sinh cấp ba ấy chứ."
Một câu nói chọc Mạc Tư Vũ cười khanh khách không ngừng.
Trần Phàm, Mã Tiểu Soái và La Văn Kiệt đi phía sau, nhỏ giọng bình phẩm.
"Lão đại đáp hay đấy, có trình độ."
La Văn Kiệt bất bình nói: "Thằng cha này đúng là dấm ngầm, cướp mất cơ hội thể hiện của bổn thiếu gia."
Mã Tiểu Soái trêu chọc: "Không ngờ bình thường lão đại không lộ sơn không lộ thủy, thời khắc mấu chốt vẫn đứng ra gánh vác được."
Lúc này, Ngô Địch thuận thế cười đề nghị.
"Học tỷ, hai chị không thể thấy chết mà không cứu, cả phòng bọn em toàn lũ độc thân đấy."
Mạc Tư Vũ cười duyên nói: "Vậy em muốn thế nào? Còn muốn chị hẹn hò với em à, người ta có bạn trai rồi đó."
Nghe vậy, Ngô Địch lập tức chuyển chủ đề.
"Hay là học tỷ giúp bọn em liên hệ một buổi liên hoan giữa các phòng đi?"
"Ồ, ý kiến này không tệ đấy chứ."
Mạc Tư Vũ cười hì hì chỉ vào Từ Thu Từ bên cạnh.
"Thấy không, đại mỹ nữ Từ Thu Từ khoa ngoại ngữ là khoa nổi tiếng nhiều mỹ nữ nhất trường mình đó."
"Còn không mau đến ôm đùi đại mỹ nữ Từ Thu Từ đi?"
"Đến lúc đó hội trưởng hội sinh viên chỉ cần một câu nói, lập tức có thể giúp các em liên hệ mười, hai mươi phòng luôn."
Ánh mắt Ngô Địch sáng lên.
"Học tỷ, thật á?"
Từ Thu Từ véo Mạc Tư Vũ một cái, trách cô nàng lại nói lung tung.
"Đừng nghe cô ấy nói bậy. Con nhỏ này bị điên đấy."
"Hì, chuyện khoa ngoại ngữ nhiều mỹ nữ em cũng nghe nói rồi, trước kia còn không tin, bây giờ gặp học tỷ, em tin ngay."
Trần Phàm đứng phía sau khẽ gật đầu.
"Không ngờ lão đại cũng có tài trong khoản tán gái."
"Chỉ là cái màn nịnh hót này hơi bị gượng gạo."
Vừa được người giúp đỡ giải vây, Từ Thu Từ ngại từ chối thẳng thừng.
Nghĩ một lát rồi nói: "Cái này chị cũng không dám chắc, chị về hỏi thử giúp các cậu."
Ngay lập tức, đám kia liền kích động hẳn lên.
"Học tỷ, em không có yêu cầu gì khác, chỉ cần là mỹ nữ là được."
"Học tỷ, chỉ cần đối phương đẹp bằng một nửa của chị là em mãn nguyện rồi."
"Học tỷ, cả đời này của em nhờ cả vào chị..."
Thấy La Văn Kiệt và Mã Tiểu Soái cũng hùa theo, Trần Phàm cạn lời, lặng lẽ né sang một bên.
Không muốn dính dáng đến đám háo sắc này.
Nhưng mà hiệu suất làm việc của Từ Thu Từ thật sự rất nhanh.
Không biết có phải do thân phận hội trưởng hội sinh viên có tác dụng hay không, dù sao trưa hôm sau Mạc Tư Vũ đã liên lạc với Trần Phàm.
"Đã liên hệ xong buổi giao lưu cho các cậu rồi."
"Sinh viên năm nhất khoa Ngoại ngữ."
"Cảm ơn học tỷ." Trần Phàm vội vàng nói.
Mạc Tư Vũ xua tay: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn Từ Thu Từ đi."
"Để giúp các cậu việc này, người ta tốn không ít công sức đấy."
"Khó khăn lắm mới chọn được cho các cậu một phòng nữ sinh không tệ."
Thấy Trần Phàm chỉ ngây ngốc cười không nói gì, Mạc Tư Vũ nhịn không được lên tiếng.
"Cậu không muốn hỏi phòng nữ sinh bên kia trông thế nào à?"
Trần Phàm thuận thế hỏi: "Trông thế nào?"
Mạc Tư Vũ cười đầy bí ẩn.
"Bốn chữ thôi."
"Mỹ nữ như mây."
"Từ Thu Từ đã nói chuyện xong với bên kia rồi. Người ta đồng ý liên hoan với phòng các cậu đấy."
"Chiều thứ sáu tan học, gặp nhau ở quán lẩu Tứ Xuyên ngoài trường."
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đến muộn."
Trần Phàm gật đầu.
"Nhớ rồi."
Chào tạm biệt Mạc Tư Vũ, về đến phòng kể lại tin này, cả phòng lập tức sôi trào.
Tuy rằng còn ba ngày nữa mới đến thứ sáu, nhưng đám gia hỏa này không ai muốn chờ đợi thêm một khắc nào, từng người bắt đầu trang điểm.
La Văn Kiệt cầm lược chải chuốt mái tóc đầy vẻ phong lưu.
Ngô Địch thì đang lục lọi trong tủ tìm bộ quần áo phù hợp.
Ba người còn lại cũng vô cùng phấn khích, bàn nhau xem hôm đó làm sao bắt chuyện với các cô nương.
"Tôi mặc bộ này có được không?"
"Mẹ kiếp, tôi định ra tiệm cắt tóc, có đứa nào đi cùng không?"
"Tôi... Tôi cũng đi."
Tôn Hạo và Hàn Húc hẹn nhau ra tiệm cắt tóc.
Chỉ có Trần Phàm một mình ngồi trên ghế, tĩnh lặng như mặt nước.
Rõ ràng không mấy hứng thú với buổi liên hoan của phòng.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng vang lên.
Trần Phàm liếc nhìn những người khác, ai nấy đều bận rộn.
Bèn đứng dậy đi tới, nhấc ống nghe.
"Alo..."
Điện thoại là của dì quản lý ký túc xá gọi đến.
"Phòng 318, có người tìm ở ngoài."
"Dì ơi, tìm ai ạ?"
"Người ta bảo tìm ai cũng được."
Trần Phàm khẽ ngẩn người.
"Dì ơi, người đó là nam hay nữ ạ?"
"Nam, người ta bảo là sinh viên năm hai."
Vừa nghe vậy, Trần Phàm lập tức hiểu ra.
"Vâng, cháu xuống ngay."
Cúp điện thoại, quay người kể lại sự tình.
Ngô Địch, Mã Tiểu Soái và La Văn Kiệt lập tức xúm lại.
"Là mấy tên tối hôm qua sao?"
"Hừ, không ngờ đám cháu con này còn dám tìm đến tận cửa."