Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Sao đây? Có cần gọi Tôn Hạo với Hàn Húc về không?"
Mã Tiểu Soái trầm giọng hỏi.
Ngô Địch lắc đầu.
"Không kịp nữa rồi."
"Với lại, hai người họ thật thà quá, đến cũng chưa chắc giúp được gì."
"Bọn mình xuống xem trước, đám người này rốt cuộc muốn làm gì?"
"Đi thôi."
Trước khi ra khỏi cửa, La Văn Kiệt lén lút lấy một chai bia trên ban công giấu vào trong áo.
Dưới lầu ký túc xá.
Khi Trần Phàm và ba người kia vừa xuống thì bắt gặp đám người ở quán nướng hôm trước đang nói chuyện với Điền Nguyên.
Bọn họ quen nhau ư?
Trần Phàm nhíu mày, thầm nghĩ đám người này không phải là do Điền Nguyên cố ý gọi đến đấy chứ.
"Ồ? Ngô Cương, người mà cậu muốn tìm chẳng lẽ là bọn họ?"
Điền Nguyên rõ ràng cũng nhìn thấy Trần Phàm, miệng ngậm điếu thuốc, cười hỏi một câu.
Người được gọi là Ngô Cương chính là gã Adidas tối hôm đó cố ý gây sự ở quán nướng.
"Cậu quen bọn họ?"
"Quen. Đám đàn em trong trường tôi thôi mà."
Ngô Cương quay đầu, "Điền Nguyên, cậu không phải là muốn giúp bọn họ ra mặt đấy chứ?"
Điền Nguyên vội xua tay:
"Yên tâm đi. Quan hệ của tôi với bọn họ còn chưa tốt đến mức đó."
"Hôm nay tôi chỉ đi ngang qua thôi, chỉ xem kịch, không nhúng tay vào."
Ngô Cương lúc này mới gật đầu, ánh mắt hướng về phía bốn người Trần Phàm đối diện.
"Hừ, không ngờ cũng có gan đấy, lại dám xuống đây thật."
Ngô Địch mở miệng trước: "Tôi cũng không ngờ anh lại dám tìm đến tận cửa."
La Văn Kiệt chế giễu: "Giờ mới dám mò tới, lúc trước làm gì không tới, chẳng lẽ cả đêm qua ở bệnh viện rửa ruột à?"
Một câu nói trúng tim đen của Ngô Cương, khiến gã ta mất hết cả mặt mũi.
"Thằng cháu, láo toét nhỉ."
Đám đàn em phía sau cũng cười lạnh không ngừng.
"Chậc chậc, đám thanh niên bây giờ ghê gớm thật, mới năm nhất đã muốn lật trời rồi."
"Xem ra cần phải cho bọn nó lên lớp, để đám nhãi ranh này biết thế nào là quy củ."
Thấy hai bên giương cung bạt kiếm, sắp đánh nhau đến nơi.
"Dừng tay!"
Từ xa bỗng truyền đến một tiếng quát lớn.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Mẹ kiếp, là người của phòng bảo vệ."
Sắc mặt Ngô Cương tái mét liếc nhìn bên này.
"Nhãi ranh, coi như mày gặp may."
"Nếu tụi mày có bản lĩnh, tối nay sân băng Tiểu Tuyết Nhân, chúng ta giải quyết ân oán."
Nói xong, gã ta trầm giọng bảo đồng bọn: "Đi thôi."
Nhân lúc bảo vệ chưa tới, cả bọn chuồn êm.
Điền Nguyên đứng tại chỗ, vẻ mặt tiếc nuối.
Sao lại không đánh nhau cơ chứ?
Anh ta còn đợi hai bên đánh nhau để có thể trực tiếp trừ điểm Trần Phàm, báo lên trên không chừng còn được cho thằng nhãi này ăn kỷ luật.
Lúc này, hai gã bảo vệ chạy tới, đảo mắt nhìn quanh đám đông.
"Các cậu làm gì ở đây? Không được tụ tập gây rối."
Ngô Địch cười nhún vai: "Chúng tôi là tân sinh mới nhập học, sao có thể gây rối."
Một bảo vệ chỉ vào vỏ chai rượu trên tay La Văn Kiệt.
"Cậu cầm cái này làm gì?"
"Uống từ trưa, mang về có phạm quy định của trường không?" La Văn Kiệt cười hề hề đáp.
"Tất cả thành thật chút, đừng gây sự."
Không bắt được bằng chứng, hai gã bảo vệ chỉ đành bỏ lại một câu rồi quay đi.
Điền Nguyên cười khẩy liếc nhìn Trần Phàm.
Anh ta không nói gì, quay người bỏ đi.
Lúc này, Tôn Hạo và Hàn Húc thở hồng hộc chạy tới từ đằng xa.
Trên tay Hàn Húc còn cầm một viên gạch, không biết lấy từ bồn hoa nào.
"Người đâu? Bọn chúng đi rồi?"
"Không đánh nhau đấy chứ?"
Mã Tiểu Soái lắc đầu: "Vừa hay bảo vệ đi tuần tra ngang qua, đám nhóc kia chạy mất."
La Văn Kiệt tiến lên khoác vai Hàn Húc.
"Anh em tốt, nghĩa khí lắm."
"Sao hai cậu biết?"
"Mẹ kiếp, đừng nhắc nữa, bọn tôi vừa xếp hàng ở tiệm cắt tóc, Tôn Hạo hút thuốc ở cửa, liếc mắt đã nhận ra thằng nhãi tối qua."
"Thấy bọn nó đi về phía này, đoán là đến gây sự, bọn tôi vội vàng chạy về."
Ngô Địch giơ ngón tay cái với cả hai.
"Đủ nghĩa khí."
Mã Tiểu Soái lại hỏi: "Sân trượt băng mà bọn nó nói, tối nay chúng ta có đi không?"
"Đi làm gì?"
La Văn Kiệt càu nhàu: "Nó bảo mình đi là mình phải đi à? Bọn mình đâu phải thằng ngốc, việc gì phải nghe nó."
Mã Tiểu Soái lo lắng nói: "Nhưng nếu không đi, có phải là tỏ ra mình hèn không?"
"Sợ thì sợ, còn hơn trúng mai phục của đối phương."
Ngô Địch nhỏ giọng nhắc nhở: "Mấy ngày nay mọi người cố gắng đừng ra ngoài một mình."
"Tôi không tin đám người này dám gây sự ở trường."
Trần Phàm cũng không muốn đi hẹn, cớ gì đối phương nói địa chỉ là mình phải đi.
Đây không gọi dũng cảm, đây gọi có bệnh.
Buổi chiều, môn chuyên ngành cuối cùng cũng bắt đầu vào học chính thức.
Ngồi ở hàng ghế sau lớp học, Trần Phàm không hứng thú với nội dung thầy giáo giảng.
Thực tế, các khóa học ở đại học, anh đều không mấy hứng thú.
Lúc này anh đang cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ, phác họa kế hoạch kinh doanh tương lai.
Kiếp trước, Trần Phàm xây dựng đế chế kinh doanh chủ yếu dựa vào thực nghiệp.
Nhưng kiếp này, Trần Phàm có một ý tưởng táo bạo hơn.
Anh muốn song song phát triển cả internet và thực nghiệp, cùng nhau tiến lên, tạo ra một huyền thoại kinh doanh thực sự.
Vì trang web Tên Miền Võng tạm thời vẫn chưa có người mua thực sự.
Trần Phàm không thể cứ mãi trì trệ lãng phí thời gian.
Vì vậy anh đang cân nhắc việc đổi sang một công việc kiếm tiền khác.
Trong tay anh hiện giờ chỉ có hơn năm vạn tệ, không gian thao tác vẫn còn quá nhỏ.
Vậy nên vụ làm ăn đầu tiên phải được cân nhắc kỹ lưỡng.
Buổi chiều tan học, Trần Phàm không cùng đám bạn cùng phòng đi nhà ăn, mà nói là muốn đến một tiệm net.
"Tôi cũng đi."
Mã Tiểu Soái đột nhiên chủ động đề nghị cùng đi.
Trần Phàm đoán chừng thằng nhóc này lo lắng anh đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng có chút ấm áp.
Sau sự việc buổi trưa, tình bạn của sáu người trong phòng đã trải qua thử thách, rõ ràng càng thêm sâu sắc.
Trong tiệm net, Mã Tiểu Soái chơi một ván game, vừa quay đầu lại thì thấy Trần Phàm đang viết code.
"Cậu... còn biết cái này nữa à?"
Trần Phàm cười: "Hồi hè tôi có đăng ký một lớp học máy tính, học được chút kiến thức cơ bản."
Mã Tiểu Soái tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình của Trần Phàm.
"Đây là đang làm gì vậy?"
Trần Phàm cũng không giấu giếm.
"Tôi tự tạo một trang web, bình thường cần lên mạng bảo trì."
Mã Tiểu Soái chợt hiểu ra.
"Thảo nào cậu hay chạy ra tiệm net, tôi còn tưởng cậu là thằng nghiện game, hóa ra là đến làm việc này."
Mã Tiểu Soái nhìn Trần Phàm viết code một lúc, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Cứ chạy ra quán net mãi thế này cũng không ổn, sao cậu không mua luôn một cái máy tính đi."
Trần Phàm không ngẩng đầu, "Cậu biết một cái máy tính bao nhiêu tiền không? Đâu phải ai cũng có thể mua được đâu."
Mã Tiểu Soái lẩm bẩm: "Hình như mấy ngàn tệ thôi mà. Nếu cậu không đủ, tôi có thể cho cậu mượn trước."
"À phải rồi, nhà tôi có một cái máy tính, nhưng mà dùng hơi chậm, nếu cậu không chê, hai hôm nữa tôi về nhà mang lên phòng ngủ cho."
Thấy Trần Phàm không đáp lời, Mã Tiểu Soái duỗi người một cái, đảo mắt nhìn quanh đại sảnh.
Đột nhiên khẽ "ồ" một tiếng.
"Cậu bảo mở một cái quán net như này thì cần bao nhiêu tiền nhỉ?"
Trần Phàm dán mắt vào màn hình máy tính, cười trêu:
"Sao? Cậu muốn mở quán net à?"
Mã Tiểu Soái lắc đầu.
"Tôi chẳng hứng thú. Tôi thấy ông chủ quán net này muốn sang nhượng quán, nên mới tò mò hỏi thôi."
"Hả?"
Trần Phàm ngẩn người, ngẩng đầu lên.
"Ông chủ ở đây muốn bán quán net á?"