Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Phàm không hề hay biết mình đã trở thành nhân vật bát quái nổi đình nổi đám trên diễn đàn trường.

Thậm chí có người còn đặt cho anh biệt danh "Máy gặt học tỷ".

Nhưng dù biết chuyện, Trần Phàm cũng chẳng thèm để ý đến mấy chuyện vớ vẩn này.

Bận rộn cả buổi sáng, chạy đi chạy lại bảy tám chuyến, cuối cùng cũng chuyển xong.

Dù mỗi lần chỉ mang một ít đồ, nhưng chạy đi chạy lại nhiều chuyến như vậy cũng khiến hai cô nàng xinh đẹp mồ hôi nhễ nhại.

Trần Phàm thấy áy náy, chủ động đề nghị mời hai người đẹp đi ăn trưa.

Mạc Tư Vũ bĩu môi.

"Coi như cậu còn có lương tâm. Nếu cậu không mời bọn này ăn cơm, chị sẽ đi rêu rao khắp nơi chuyện cậu bội tình bạc nghĩa, đá hoa khôi xinh đẹp nhất khoa Ngoại ngữ."

Từ Thu Từ đỏ mặt, nhẹ nhàng véo bạn thân một cái.

"Cậu nói linh tinh gì đấy."

"Hi hi, sao mặt cậu đỏ lên thế kia, hai người không có gì thật hả?"

Trần Phàm biết rõ loại tình huống này tuyệt đối không thể chen lời, quả quyết chuyển chủ đề.

"Hai vị mỹ nữ muốn ăn gì nào?"

"Chị muốn ăn một bữa ra trò. Đi khu trung tâm ăn đồ Tây."

Từ Thu Từ vỗ nhẹ bạn tốt một cái, ý bảo đối phương đừng nói lung tung.

Rồi nhìn sang Trần Phàm, có chút ngại ngùng.

"Đừng nghe cô ấy nói bậy, cậu không cần thiết phải mời bọn chị ăn cơm đâu."

Trần Phàm lại vô cùng kiên quyết.

"Sao có thể chứ, hai chị đã giúp em một việc lớn như vậy, phải có chút biểu hiện mới được."

"Nói đi, hai chị thích ăn gì?"

"Chị muốn ăn đồ Tứ Xuyên."

Từ Thu Từ vội ngắt lời, "Chị muốn ăn khoai tây chiên, hay là mình đến cửa hàng thức ăn nhanh đi."

Mạc Tư Vũ bĩu môi: "Còn bảo hai người không có gì, sao lại muốn tiết kiệm tiền cho cậu ta."

Từ Thu Từ đỏ mặt biện minh: "Cậu đừng nói linh tinh, ăn hamburger có rẻ đâu."

"Hơn nữa, chiều nay bọn mình còn phải đi dạo phố nữa mà? Ăn cái này tiết kiệm thời gian."

"Hừ, cậu lúc nào cũng có lý." Mạc Tư Vũ đành thỏa hiệp.

Ngay ngoài trường có một cửa hàng McDonald's, ba người vào trong chọn một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Trần Phàm cười nói: "Hai người muốn ăn gì? Bình thường e  không hay ăn mấy món này."

"Vậy tụi chị tự gọi."

Mạc Tư Vũ kéo Từ Thu Từ đứng dậy đi về phía quầy.

Đi được vài bước, cô ấy lại quay đầu lại hỏi.

"Có muốn chị gọi cho cậu một phần không?"

Trần Phàm gật đầu, "Được."

Gọi món xong, Trần Phàm chủ động trả tiền.

Mạc Tư Vũ cười hì hì trêu chọc: "Trần Phàm, gọi nhiều thế này có xót tiền không đấy? Có đủ tiền không?"

Từ Thu Từ liếc xéo bạn tốt một cái, không phải tại cậu cố ý gọi nhiều như vậy sao.

Cô ấy có chút ngại ngùng nói với Trần Phàm: "Hay là chúng ta chia đôi nhé?"

Trần Phàm cười xua tay.

"Không cần đâu, mời hai người ăn bữa fast food thôi mà, có mời thêm bữa nữa cũng không làm em nghèo đi được."

"Hào phóng!"

Mạc Tư Vũ giơ ngón tay cái lên, "Cậu có biết con gái thích nhất ở con trai điểm gì không?"

Trần Phàm lắc đầu.

"Ngốc! Đương nhiên là lúc tiêu sái móc tiền ra trả."

Mạc Tư Vũ bĩu môi: "Chị ghét nhất mấy thằng con trai keo kiệt, nhỏ mọn."

"Cái gã bạn trai trước đây của chị ấy à, trông thì bảnh bao ra vẻ, ai ngờ lại là một tên keo kiệt điển hình."

Thấy Trần Phàm nhìn mình, Mạc Tư Vũ giơ một tay lên.

"Chị nói trước nhé, chị không phải loại người luôn bắt bạn trai trả tiền đâu. Thậm chí chị còn chủ trương yêu đương nam nữ sòng phẳng cơ."

"Nhưng mà chị đây nói cho biết, cậu không thể lúc nào cũng kè kè cái kiểu sòng phẳng bên miệng được."

"Nhất là lúc đi dạo phố, chỉ vì mấy xu chiết khấu mà cũng cãi nhau với người ta nửa ngày, ăn bữa cơm cũng phải có giảm giá, không thì lằng nhằng với ông chủ đến tối luôn ấy chứ..."

Thấy Mạc Tư Vũ lải nhải chê bai bạn trai cũ, Trần Phàm thấy buồn cười.

Cái gã kia rốt cuộc là người thế nào vậy, mà lại để lại ấn tượng sâu sắc đến thế cho một người phóng khoáng như Mạc Tư Vũ.

Điền Nguyên vừa từ quán net đi ra, đang mua bánh trứng ở ven đường thì quay đầu lại, ngẩn người.

Đây chẳng phải là Trần Phàm sao?

Nhìn tiếp hai cô gái bên cạnh Trần Phàm.

Má ơi, đây chẳng phải là Từ Thu Từ hoa khôi khóa mình sao?

Bọn họ làm thế nào mà đi chung với nhau thế này?

Vẻ mặt Điền Nguyên rất khó chịu.

Thằng nhãi này rõ ràng là sinh viên năm nhất, sao lại quen được hoa khôi của trường năm hai?

Hơn nữa bên cạnh còn có một mỹ nữ nữa.

Mẹ kiếp, đám mỹ nữ bị mù hết cả rồi à?

Sao cứ thích vây quanh cái thằng oắt con này thế?

Còn có thiên lý không vậy?

Qua ô cửa sổ của quán ăn nhanh, nhìn Trần Phàm nói cười vui vẻ với hai mỹ nữ, thỉnh thoảng còn chọc cho hai người cười đến run cả người.

Điền Nguyên càng thêm khó chịu.

Ghen tị khiến anh ta trở nên vặn vẹo.

Điền Nguyên móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại Motorola, chụp lén ba người Trần Phàm trong quán ăn.

Nhà ăn trường học.

Khi Tô Nhược Sơ bận xong việc ở câu lạc bộ trở về thì đã gần trưa rồi.

Trong nhà ăn không còn mấy người, Tô Nhược Sơ tùy tiện mua một phần cơm trưa, một mình tìm một chỗ ngồi xuống ăn.

Liếc nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh, cô đang cân nhắc có nên gọi cho Trần Phàm để anh ra ngoài đi dạo cùng mình không.

Giờ này chắc anh đang nghỉ trưa rồi.

Hay là thôi vậy.

Đúng lúc Tô Nhược Sơ đang do dự thì có người tiến đến.

Đối phương không chào hỏi, tươi cười ngồi xuống đối diện Tô Nhược Sơ.

Tô Nhược Sơ khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn gã trước mặt.

"Xin lỗi, chỗ này có người rồi."

"Ồ, mỹ nữ nói dối cũng đáng yêu thật."

Triệu Long Kỳ cười hì hì.

"Tôi để ý cô nãy giờ rồi, cô đến một mình, ở đây làm gì có ai."

Tô Nhược Sơ lại nhíu mày.

Không muốn phí lời, cô đứng dậy bưng khay định đổi chỗ.

"Tôi không phải người xấu, tôi quen Trần Phàm."

Quả nhiên, câu nói này khiến Tô Nhược Sơ dừng bước.

"Ý anh là gì?"

Triệu Long Kỳ cười nói, "Không có ý gì, tôi tìm cô chỉ muốn tán gẫu vài câu thôi."

"Xin lỗi, tôi không quen anh."

Thấy Tô Nhược Sơ định bỏ đi, Triệu Long Kỳ đành phải dùng chiêu cuối.

"Vậy chúng ta nói chuyện về Trần Phàm được chứ?"

Quả nhiên, Tô Nhược Sơ khựng lại.

"Trần Phàm làm sao?"

"Cậu ta không sao cả. Tôi chỉ muốn nói với cô, Trần Phàm lén lút hẹn hò với cô gái khác sau lưng cô."

Tô Nhược Sơ ngẩn người, ánh mắt lướt qua khuôn mặt gã đối diện.

"Đó là tự do của anh ấy."

Triệu Long Kỳ bật cười.

"Mỹ nữ, cô hiểu lầm ý tôi rồi."

"Ý tôi là, cậu ta lén lút sau lưng cô đi hú hí với gái gú đấy."

Tô Nhược Sơ lắc đầu.

"Tôi không tin."

Triệu Long Kỳ cười, lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh rồi đưa cho cô.

"Xem đi, người này chẳng phải bạn trai cô sao?"

Tô Nhược Sơ liếc nhìn màn hình, đương nhiên nhận ra Trần Phàm ngay lập tức.

"Điều này chứng minh điều gì?"

Triệu Long Kỳ ngẩn người, "Vậy mà vẫn chưa nói lên điều gì sao?"

"Cậu ta lén cô hẹn hò với người khác..."

Tô Nhược Sơ lắc đầu, "Anh ấy không phải là vật sở hữu của riêng tôi, đương nhiên có quyền kết bạn."

Triệu Long Kỳ sững sờ, dường như nhận ra cô gái xinh đẹp trước mặt này không giống với những người khác.

"Chẳng lẽ cô không lo cậu ta cắm sừng cô à?"

Tô Nhược Sơ lắc đầu, "Anh ấy không phải người như vậy."

"Chuyện đó chưa chắc đâu."

Triệu Long Kỳ lại cười khẩy.

"Mỹ nữ, cô còn quá trẻ, không hiểu đàn ông đâu."

Tô Nhược Sơ lắc đầu: "Tôi cần gì phải hiểu đàn ông, tôi chỉ cần hiểu bạn trai tôi là đủ rồi."

Ở đằng xa, Tống Lâm Lâm và Tô Tình đang mua cơm, ánh mắt vô tình liếc về phía này.

"Kia hình như là bạn gái của Trần Phàm thì phải?"

Trước đây bọn họ từng đi chơi cùng nhau, Tống Lâm Lâm liếc mắt liền nhận ra Tô Nhược Sơ.

"Người đàn ông bên cạnh là ai?"

Tô Tình nhíu mày: "Có gì đó không đúng."

"Nhanh lên. Báo cho Mã Tiểu Soái."

Tống Lâm Lâm không nói hai lời, nhanh chóng xông vào nhà ăn.

"Cô ơi, cháu có thể dùng điện thoại của nhà ăn mình một lát được không ạ? Chỉ nói một câu thôi..."