Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi nhận được tin báo của Điền Nguyên, Triệu Long Kỳ hiểu rằng đây là một nước cờ hay.

Nếu dùng tốt, có lẽ có thể trực tiếp chia rẽ đôi tình nhân này.

Trong dự tính của gã ta, chỉ cần đưa ra tấm ảnh này, bạn gái của Trần Phàm chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, sau đó phát điên lên tìm Trần Phàm tính sổ, la hét đòi chia tay...

Kết quả hoàn toàn khác với những gì gã ta dự đoán.

Mọi chuyện này đều không xảy ra.

Cô gái xinh đẹp trước mặt quá mức bình tĩnh.

Cứ như thể những chuyện đang nói không liên quan gì đến cô vậy.

Trong khoảnh khắc, Triệu Long Kỳ thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có nhầm đối tượng hay không.

Thấy Tô Nhược Sơ bình tĩnh như vậy, Triệu Long Kỳ có chút bực bội.

Hít sâu một hơi, gã ta đột nhiên mở miệng nói.

"Tôi biết cô không tin những gì tôi nói, không sao cả."

"Tôi có thể nói cho cô một chuyện khác."

"Hôm nay bạn trai cô chuyển phòng trọ, cô có biết không?"

Thấy ánh mắt Tô Nhược Sơ lóe lên, Triệu Long Kỳ cười.

"Cô không biết. Quả nhiên là cô không biết."

"Chuyện quan trọng như vậy mà cậu ta không nói cho cô biết sao?"

Tô Nhược Sơ thản nhiên đáp: "Chỉ là tôi có hoạt động ở câu lạc bộ, không có ở trường..."

"Này, tôi cho cô biết một bí mật nhé. Hai mỹ nữ trong ảnh hôm nay đi giúp bạn trai cô chuyển nhà đó."

"Cô đừng nhìn tôi, tôi nói thật lòng đấy."

"Hơn nữa chuyện này còn lên top hot của diễn đàn trường rồi. Không tin cô cứ lên mà xem."

"Mọi người đang bàn tán chuyện bạn trai cô và hoa khôi trường..."

"Cô đừng không tin, tôi chỉ có thể nói với, bạn trai cô không đơn giản như cô nghĩ đâu..."

"Thấy cô ngây thơ thế, đừng đến lúc bị cậu ta đá rồi còn giúp người ta đếm tiền đấy."

Tô Nhược Sơ vừa định mở miệng, liền thấy Trần Phàm từ cầu thang ở đằng xa bước ra.

Phía sau Trần Phàm, mấy thằng bạn cùng phòng cũng đi theo ra hết.

Ánh mắt Trần Phàm đảo quanh đại sảnh, Mã Tiểu Soái mắt tinh, nhanh tay chỉ một cái.

Trần Phàm lập tức nhanh chóng đi về phía bên này.

Tô Nhược Sơ vội vàng đứng dậy.

Trần Phàm đi tới kéo Tô Nhược Sơ ra sau lưng. Ánh mắt không thiện cảm liếc nhìn Triệu Long Kỳ đang ngồi đối diện.

Rồi anh ghé sát tai Tô Nhược Sơ, dịu giọng nói.

"Em ra kia ăn cơm trước đi."

Tô Nhược Sơ ngoan ngoãn gật đầu, bưng khay đi về phía bên cạnh, Tống Lâm Lâm và Tô Tình lập tức chạy tới đón.

Mấy thằng bạn cùng phòng của Trần Phàm thì trừng mắt nhìn Triệu Long Kỳ đầy vẻ khó chịu.

"Làm gì! Làm gì!"

"Giữa thanh thiên bạch nhật, bọn mày muốn đánh nhau à?"

Triệu Long Kỳ cười khẩy một tiếng.

"Bọn mày nghĩ tao sợ chắc?"

Trần Phàm không chút biểu cảm, quay sang nói với Ngô Địch.

"Lão đại, mấy người ra kia trước đi, để tôi nói riêng với gã ta hai câu."

Ánh mắt Ngô Địch nhìn Triệu Long Kỳ đầy lửa giận.

"Nói với loại người đó làm gì, đánh cho xong chuyện."

Trần Phàm bình tĩnh nói: "Để tôi nói với gã ta hai câu."

Ngô Địch lúc này mới gật đầu, cùng Mã Tiểu Soái và mấy người kia lùi về ngồi ở một cái bàn ăn bên cạnh.

Nhưng ai nấy vẫn trừng trừng về phía bên này.

Triệu Long Kỳ cười hì hì ngồi đối diện, vắt chéo chân, đánh giá Trần Phàm từ trên xuống dưới.

"Sao hả? Muốn động tay?"

Mặt Trần Phàm không đổi sắc.

"Sau này ai chơi việc nấy, nước sông không phạm nước giếng."

"Bạn bè của tôi, cấm anh tiếp xúc với bất kỳ ai trong số họ."

Triệu Long Kỳ bật cười.

"Khẩu khí lớn thật, dựa vào đâu mà ra lệnh cho tao?"

Trần Phàm thản nhiên nói: "Lần trước ăn đòn còn nhẹ quá hay sao?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Triệu Long Kỳ cứng đờ, thay vào đó là ánh mắt oán độc.

Lần trước bị sỉ nhục trước ký túc xá nữ sinh, quả thực là nỗi nhục lớn nhất trong đời gã ta.

Và người gây ra tất cả chuyện này, chính là tên trước mặt.

Triệu Long Kỳ nghiến răng nghiến lợi.

"Lần trước chỉ là do mày đánh lén thành công, đừng tưởng bở."

"Nhóc con, chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, mày chết thế nào cũng không biết."

Trần Phàm cười nhạt.

"Với tầm ảnh hưởng của Triệu gia ở Vân Hải, anh có tư cách nói vậy."

Triệu Long Kỳ ngẩn người, "Mày điều tra tao?"

Sau đó, vẻ mặt gã ta thả lỏng, cả người ngả ra sau, tựa vào lưng ghế.

"Đã điều tra tao, hẳn là mày biết rõ thân phận của tao."

"Tao chỉ cần một câu nói, thậm chí không cần tự mình động tay, sẽ có người thay tao đánh gãy hai chân mày."

Lời vừa dứt, liền thấy ba gã nam sinh cao lớn đang trò chuyện ở một bàn ăn gần đó đứng dậy đi về phía này.

Rõ ràng, đây là đám tay sai do Triệu Long Kỳ dẫn tới.

Triệu Long Kỳ nhếch miệng cười.

"Lần trước bị mày chiếm tiện nghi, mày không nghĩ rằng mình luôn có thể chiếm tiện nghi đấy chứ?"

Trần Phàm thản nhiên nói: "Tôi không cần biết anh là ai, dù anh là ai đi nữa, chỉ cần anh dám quấy rầy người bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến anh phải trả giá."

"Khẩu khí thật lớn!"

Triệu Long Kỳ cười khẩy một tiếng, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn.

"Thằng nhãi, hôm nay ông đây nói thẳng cho mày biết, tao không chỉ muốn dạy dỗ mày, mà cả bạn gái mày nữa..."

Rầm!

Lời của Triệu Long Kỳ còn chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.

Trần Phàm túm lấy cái bát sứ đựng canh mà Tô Nhược Sơ vừa uống, mạnh tay đập xuống mép bàn, trong nháy mắt vỡ tan.

Nhanh tay nhặt lấy nửa mảnh sứ vỡ, trực tiếp kề lên cổ Triệu Long Kỳ.

Cảnh tượng đột ngột khiến Triệu Long Kỳ ngây người.

Lời còn chưa dứt nghẹn lại.

Ba gã nam sinh vừa chạy tới phía sau thấy vậy giật mình.

Trần Phàm khom người, một tay chống lên cổ Triệu Long Kỳ qua mặt bàn.

"Tôi không cần biết anh là ai, có bối cảnh lớn đến đâu."

"Anh dám quấy rầy người bên cạnh tôi, tôi liều mạng với anh."

Triệu Long Kỳ trừng mắt nhìn Trần Phàm, cười khẩy một tiếng.

"Khẩu khí lớn thật, nhưng tao không mày dám động thủ."

Nói xong liền hô lớn: "Còn ngây ra đó làm gì? Bắt lấy nó cho tao."

Bốp.

Lời vừa dứt, một tiếng tát tai vang lên.

Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng của Trần Phàm khiến Triệu Long Kỳ rùng mình.

"Anh có thể thử xem."

Trần Phàm dùng sức, mảnh sứ vỡ cứa một đường máu trên cổ đối phương.

"Lão tứ..."

"Phàm ca..."

Đám Ngô Địch vốn định đến trợ uy thấy cảnh này, đều sợ hãi tột độ.

Sợ Trần Phàm nhất thời kích động làm ra chuyện dại dột.

Triệu Long Kỳ cũng bị dọa choáng váng.

Gã ta vốn không tin Trần Phàm dám động đến mình.

Nhưng nhìn đôi mắt lạnh lẽo vô cảm của Trần Phàm, cùng với vết thương không chút do dự cứa trên cổ gã ta.

Triệu Long Kỳ lần đầu tiên hoảng sợ.

Sắc mặt cả người gã ta bỗng chốc tái mét.

Giờ khắc này, gã ta đột nhiên chắc chắn.

Nếu thật sự chọc giận Trần Phàm.

Thằng chó này chắc chắn sẽ giết người thật.

Triệu Long Kỳ sợ hãi, vội vàng giơ tay lên.

"Mày... đừng có làm bậy!"

"Các cậu lùi lại."

Gã ta quát đám đàn em lui ra, rồi căng thẳng nhìn Trần Phàm.

Cơ mặt gã ta giật giật, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó.

"Mày... mày đừng làm bậy đấy."

"Đây là trường học, mày mà dám làm càn, cả đời này của mày cũng xong đời."

Trần Phàm nắm chặt mảnh sứ vỡ.

Máu tươi theo kẽ tay chảy xuống bàn.

Nhưng tay Trần Phàm vẫn vững như bàn thạch, không hề run rẩy.

Giọng nói vẫn lạnh băng.

"Một thằng dân đen như tôi, đổi mạng được với một thằng thiếu gia nhà giàu như anh, tôi thấy lời chán..."

Đệt!

Triệu Long Kỳ suýt chút nữa chửi thẳng vào mặt Trần Phàm.

Mày tính kiểu gì vậy hả?

Thằng chó này, đúng là một thằng điên.