Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 106. Ta có một đao, mời lão sư đánh giá (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tạp dịch kia vốn hơi không kiên nhẫn, khi thấy là Lý Nguyên thì lập tức cung kính nói: "Tiểu Lý gia, sau này Trung thị sẽ không còn nữa!

Những hàng sống này đã được chuyển về Bắc thị.

Như vậy cũng thuận tiện, hàng sống vốn từ ngoài huyện tới và đi qua cảng Bắc Ngân Khê.

Bây giờ vừa lên đảo đã đến điểm mua bán, cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái."

Lý Nguyên lại hỏi: "Vậy tại sao lại chuyển đi?"

"Tiểu Lý gia, ta cũng không biết……"

"Nhưng, lại xảy ra chuyện lạ gì sao?"

"Không có…… nhưng lệnh di dời là phía trên đưa xuống.

Nói Ngụy gia cất giấu không ít độc tố và ám khí ở Trung thị, nếu là không cẩn thận thì sẽ dẫn phát và mang đến thương vong lớn hơn, cho nên cái ngõ nhỏ đi tới Trung thị đã bị phong tỏa hoàn toàn."

Lý Nguyên buông tay ra để tạp dịch này rời đi, sau đó hắn bước nhanh đến Bắc thị.

Dọc theo con đường này, xe bò và hắn đi cùng một hướng, mà oán khí truyền đến từ lồng sắt thì dù có cách vải đen vẫn có thể cảm thấy được.

Sau một nén nhang, Lý Nguyên đi tới tiểu đình vô danh.

"Đến rồi?"

Lý gia vẫn nằm ở trên ghế dài như trước kia, nhàn nhã lắc lư, mà thương thế lại không thấy khôi phục, vẫn không khác gì ba tháng trước, chỉ là thoáng khá hơn một chút thôi.

Lý Nguyên nói: "Lão sư, tất cả những người ở Trung thị đều chuyển đến chỗ chúng ta."

Lý gia nói: "Dọn đến thì dọn đến đi, dù sao cũng tốt hơn là đặt ở Trung thị."

Trong giọng Lý Nguyên mang vẻ chần chừ nói: "Trung thị thật sự vì Ngụy gia giấu không ít độc tố và ám khí cho nên mới phong tỏa sao?"

Câu này hỏi xong, không khí đột nhiên trầm mặc.

Lý gia nói: "Môn chủ xuất quan, đây là mệnh lệnh của y."

"Vậy tại sao?" Lý Nguyên cảm thấy mình hoàn toàn có lý do để truy hỏi gốc rễ, bởi vì mọi chuyện đều diễn ra rất cổ quái.

Con là học sinh của ta, ta có thể nói cho con biết nguyên văn của môn chủ… Nhưng nếu con tiết lộ ra ngoài, nhất định làm cho chợ đen rung chuyển, đến lúc đó chợ đen không còn, Huyết Đao Môn tuyệt đối sẽ không tha cho con."

Lý Nguyên gật đầu: "Con sẽ không nói."

Lý gia nói: "Môn chủ nói, không thể để nó tiếp tục giết người nữa."

Nó?

Lý Nguyên chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, da gà dày đặc nổi lên, máu cũng lạnh đi một nửa.

Quả nhiên, vòng tới vòng lui, vẫn vòng lại phỏng đoán ban đầu của hắn. Chuyện Ngụy gia chỉ là một cái lý do thoái thác để nói với bên ngoài mà thôi, hoặc là nói Ngụy gia quả thật có sắp xếp, nhưng lại vì chuyện này mà chịu tiếng xấu.

Bởi vì chợ đen không thể loạn, địa điểm cũng không thể thay đổi.

Hòn đảo giữa hồ này được trời ưu ái, thuận tiện cho hàng hóa bên ngoài chảy vào, do đó thúc đẩy sự phồn hoa của chợ đen, từ đó mang lại nhiều lợi ích cho Huyết Đao Môn.

Lý Nguyên đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: "Lão sư, vậy làm sao mới có thể đối phó nó?"

Thần sắc Lý gia cũng cực kỳ ngưng trọng, yết hầu lăn xuống nói nhỏ: "Môn chủ chỉ nói, chỉ cần dời trống khu vực Trung thị, thì nó… sẽ không đi ra.

Về phần đối phó, môn chủ không nói, nhưng nếu là phong tỏa, vậy hẳn là không đối phó được.

Chuyện này vi sư nói cho con biết, cứ dừng ở đây đi. Con đừng đến gần Trung thị là được."

"Con hiểu rồi…… Nhưng nó rốt cuộc là cái gì?"

"Không ai biết…… con có thể coi là quỷ thần quái đàm, cũng có thể cho là cái khác.

Được rồi…

Nguyên nhi, tiếp tục tu luyện đi, đợi đến đầu xuân sang năm, khả năng là con có thể đổi ảnh huyết rồi.

Vi sư muốn nhìn con đổi xong ảnh huyết, vậy mới yên tâm…"

Lý Nguyên lấy công pháp, đang muốn rời đi, rồi lại bị Lý gia gọi lại.

"Nguyên nhi, phủ đệ ở khu trung tâm nội môn có hạn, hiện tại không có chỗ trống, cho nên…… Lệnh bài mới chậm chạp chưa phát xuống cho con. Đừng nghĩ nhiều……"

Lý Nguyên dừng người lại.

Nói đến vấn đề này, hắn không thể bỏ qua, vì vậy hắn nói: "Lão sư, có phải trong môn cảm thấy ta là một cửu phẩm chỉ biết dùng cung tiễn, là một cửu phẩm bình thường? Cho nên thứ vốn nên cho ta, còn bị người khác chặn?"

Lý gia cũng không bất ngờ khi hắn biết những thứ này, chỉ là thản nhiên cười nói: "Mới vậy đã thiếu kiên nhẫn rồi?"

"Phải."

"Trong lòng ủy khuất thì đi luyện đao, luyện công, về sau có cơ hội."

Lý Nguyên nói: "Gần đây học đao có chút thành tựu, muốn mời lão sư bình luận."

"A, vẫn là không cam lòng nhỉ…… cũng đúng, người trẻ tuổi nếu ngay cả chút huyết khí này cũng không có thì không làm võ giả được." Lý gia mỉm cười, đứng thẳng dậy nói: "Một đao của con là Xuân Lôi phải không? Để vi sư nhìn xem con có mấy phần hỏa hầu."

"Phải."

Lý Nguyên cung kính hành lễ, sau đó lui về phía sau, đang muốn rút bội đao.

Lý gia nói một tiếng: "Khoan đã, dùng đao chuôi dài."

Lý Nguyên đi đến giá đỡ vũ khí và lấy một thanh đao dài gần hai mét.

Đao vừa vào tay, bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ tiện tay, tựa như cánh tay kéo dài.

Thiếu niên nắm trường đao, đột nhiên nắm lấy chuôi đao.

Không khí trong nháy mắt như tạm dừng, thanh đao gần hai mét kia tựa như bị nắm chặt bằng một cánh tay đúc bằng sắt, đột nhiên phát ra một tiếng Phạn âm trầm thấp khe khẽ, ong ong rung động, đó là tiếng đao đang vang.

Lý gia đột nhiên trợn mắt, hai mắt trợn tròn!

"Phạn âm!"