Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau họp buổi sáng.
Thiết Sát hơi ngẩng đầu, một mình đứng trước cửa sổ.
Hắn đợi một lát, chỉ chốc lát sau, một lão giả tóc bạc nhưng dáng người sung mãn bước qua ngưỡng cửa, đi tới phía sau hắn, nói: "Môn chủ."
"Đinh lão." Thiết Sát quay đầu, nói: "Lần này ta mời ngài rời núi, là muốn ngài giúp ta làm một chuyện."
"Giữa ta và ngươi, không cần khách khí…… Ngươi vì ta dưỡng lão, ta giúp ngươi trừ chút phiền toái cũng là việc nên làm." Lão giả mỉm cười nói.
Trong mắt Thiết Sát lóe lên vẻ lạnh lùng, ghé sát vào tai nhẹ giọng lải nhải……
Lão giả nghe xong, cười nói: "Tốt, lão phu vẫn biết ngươi có hùng tâm tráng chí và cũng luôn âm thầm tích trữ lực lượng chỉ chờ ngày hoàn thành chiến dịch, vậy lần này liền lôi lệ phong hành, xuất kỳ bất ý, nhân cơ hội thống nhất huyện Sơn Bảo này luôn đi."
Lão đang nói thì cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, năm thân ảnh đang đến gần.
Trong đó bốn người mập mạp cao thấp không giống nhau, mà hình thể người ở giữa thoạt nhìn lại có vài phần tương tự với Thiết Sát.
"Tham kiến môn chủ!" Năm người hành lễ, sau đó lại nhìn về phía lão giả nói: "Tham kiến Đinh lão!"
Thiết Sát cười nói: "Tất cả đều đã đến, vậy tiện thể thương lượng chuyện bảy ngày sau đi.
Chuyện muốn làm, phải làm cho tốt.
Muốn giết thì phải giết cho sướng… Hừ, ha ha ha."
……
Bóng đêm như nước nhưng không còn rét lạnh, thời gian năm tháng, vừa tới xuân sắc.
Diêm nương tử tay trong tay với nam nhân nhà mình đi dạo trên đường Ngân Khê.
Trong phố xá sầm uất này, khói lửa đan xen, mùi thịt mùi rượu hôi hổi phun ra từng đợt từng đợt sương mù màu trắng.
Ngước mắt nhìn lại, đầu đường cuối ngõ đều có quán ăn ngoài trời, phần lớn là bán mì sợi hoành thánh và bánh bao.
Ngoài ra còn có tiếng la hét khắp nơi.
"Đi ngang qua, đừng bỏ lỡ…"
"Cẩm gấm thượng hạng, hoa văn thịnh hành nhất cung đình Ngọc Kinh, đến xem đi~~~"
"Chiêu bài mới của Vương mập mạp, ngỗng quay kèm trái cây hun khói, phối với nửa cân rượu, đảm bảo cho ngươi ăn sảng khoái, sảng khoái……"
Diêm nương tử cười hì hì: "Cũng thật náo nhiệt, không giống phường Tiểu Mặc, vừa tối là nhà nào nhà nấy đóng cửa…"
Lý Nguyên cưng chiều vuốt tóc nàng, nói: "Ăn chút gì đi? Hay là đi may thêm một bộ quần áo? Trời nóng, phải thay váy lụa."
Diêm nương tử cười nói: "Mời chàng uống trà nguội, sản phẩm mới trà anh đào, chàng không thể tưởng tượng được đâu."
"Được, chờ nàng cho ta một bất ngờ." Lý Nguyên cười nói.
Rất nhanh, hai người đi tới trước một tòa lầu các lịch sự tao nhã.
Trên tấm bảng ghi "trà lâu Mãn Nguyệt".
Trong lầu, có mấy tiểu cô nương đang tay nâng khay trà, đằng đằng chớp chớp, giống như vừa khiêu vũ vừa dâng trà cho khách.
Mà trước quầy lễ tân cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ này hiển nhiên biết Diêm Ngọc, khi vừa thấy Diêm Ngọc, ánh mắt nàng sáng lên, hô: "Diêm tỷ tỷ, bà chủ đang ở trên lầu chờ ngươi."
Diêm nương tử cười đáp lời, sau đó dẫn Lý Nguyên lên lầu.
Trên lầu, trong nhã gian, một mỹ phụ chân dài mặc áo lụa trắng như tuyết bên ngoài, bên trong buộc váy nền đỏ thắm đang gảy chén trà, khi nhìn thấy hai người, nàng tao nhã đứng dậy hành lễ.
Lý Nguyên cũng đáp lễ.
Mỹ phụ này chính là bà chủ của quán rượu Hành Vu, xem như là người quen cũ.
Nữ tử vào đêm lẻ loi ra ngoài quả thật không ổn, nhưng quả phụ thì ngoại lệ.
Bà chủ quán rượu Hành Vu chính là một quả phụ.
"Tiết tỷ tỷ." Diêm nương tử chạy tới kéo cánh tay bà chủ.
Diêm nương tử nhỏ nhắn xinh xắn, bà chủ lại hơi cao gầy, nếu so với mỹ nhân phồn hoa, đây chính là hai loại hoa khác nhau.
Bà chủ cười liếc mắt nhìn Lý Nguyên, cười nói: "Không dám nhận đâu…"
Lý Nguyên nói: "Hai người tự định xưng hô đi."
Diêm nương tử lại chạy trở về, lôi kéo Lý Nguyên ngồi xuống, sau đó bà chủ pha ba chén trà nguội, lại gọi người mang lên chút mứt trái cây.
Cửa sổ mở ra, ngoài cửa sổ trăng sáng tỏ, ngân hà vào nước, khiến cho bóng đêm an tĩnh hơn rất nhiều.
Lý Nguyên cầm lấy chén bắt đầu uống, có cảm giác giống như uống trà trái cây ở tiệm trà sữa kiếp trước vậy, vì vậy cười nói: "Diêm tỷ nói muốn cho ta một bất ngờ, trà này quả nhiên là bất ngờ."
Diêm Ngọc nói: "Không chỉ vậy đâu, trà lâu Mãn Nguyệt này là… ta và Tiết tỷ cùng quản."
Lý Nguyên sửng sốt.
Bả chủ cười nói: "Tiểu Lý gia, ngài là một nhân vật.
Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, thiếp thân muốn an ổn làm ăn dưới bóng cây này.
Hơn nữa tính cách ta và Diêm muội muội thật sự hợp nhau, chúng ta trò chuyện rất hợp cho nên mới hợp tác mở cửa hàng này.
Tiền kiếm được, chúng ta chia đôi…"
Lý Nguyên cười nói: "Bà chủ ở đâu?"
"Núi Lương Long, gặp hải tặc, cho nên theo phu gia chạy nạn đến nơi này.
Phu gia thân thể yếu ớt, không bao lâu đã qua đời, chàng ấy để lại chút tiền tài và nô bộc trung thành, cho nên thiếp thân mới mở tửu lâu.
Ở chỗ này, thiếp thân thường nộp tiền lệ cho Ngũ gia, sau này vẫn phải nộp.
Nếu là đổi người, vậy thì giao cho đại nhân mới tới… nhưng về chuyện lén lút giao tình, thiếp thân và Ngũ gia lại không hề có chút gì, sau này cùng đại nhân mới hẳn là cũng sẽ không có.
Thiếp thân là nữ nhân, làm sao mới có thể giao tình với những đại nhân kia, trong lòng thiếp thân biết rõ… Nhưng thiếp thân không muốn."
Bả chủ rủ lông mi xuống, cười tự giễu, nói: "Thiếp thân nhìn có hai phần phong quang, nhưng cuối cùng chỉ là một nữ nhân, đáy lòng khổ sở… khó khăn…… có ai biết được?"
Bà chủ giống như rơi vào trong hồi ức nào đó, nói: "May mà, ta và Tiểu Lý gia có vài phần duyên phận, trước khi ngài phát tài chúng ta đã quen biết, lại hợp ý với Diêm nương tử như vậy, cho nên ta muốn dựa vào Tiểu Lý gia ngài."
Nói xong, nàng chống má, ngẩng đầu nói: "Lại nói tiếp, Tiểu Lý gia năm nay mới mười tám, mà thiếp thân cũng đã hai mươi ba. Tiểu Lý gia nếu muốn thiếp thân, thiếp thân thật sự cũng không thiệt thòi."