Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau đó, nàng nhìn lướt qua Diêm nương tử, hai nữ cùng nhau ha hả cười, hiển nhiên ngày thường rất thân mật và tán gẫu không ít, cho nên cũng không kiêng kị những thứ này.

Lý Nguyên nói: "Nhưng rất nhanh, ta sẽ chiến đấu trên lôi đài với Triệu Tử Mục… y là thiên tài dùng đao của võ quán Trường Thanh, nhưng ta lại dùng cung.

Đao, ta mới học được hơn ba tháng."

Bà chủ khẽ vuốt cằm nói: "Nếu chưa từng cộng khổ với Tiểu Lý gia, há có thể đồng cam?"

Diêm nương tử hờn dỗi nói: "Tiết tỷ tỷ, tỷ chưa gì đã xác định tướng công nhà ta sẽ thua?"

Bà chủ nói: "Không phải ta chắc chắn, mà là hầu như tất cả mọi người đều tin như vậy… Cho nên, thiếp thân mới muốn nói tâm ý của thiếp thân cho Tiểu Lý gia vào lúc này."

Chiêu này của nàng, xem như là bắt đáy, nhưng sau đó cũng cần phải chấp nhận không ít rủi ro.

Nhưng đó cũng là cách để nàng chứng tỏ sự chân thành của mình.

……

Về nhà.

Lý Nguyên ôm Diêm nương tử, nằm một chỗ nói chuyện bên gối.

"Tướng công, chàng xem, ta mặc dù thân với Tiết tỷ tỷ nhưng không có nói cho Tiết tỷ tỷ biết chàng rất lợi hại, hì hì…… Nương tử của chàng có phải rất hiền thục không?"

"Vậy thì…… Tiếp tục thưởng!"

"Ôi trời, sao vậy, không thể sắc sắc, không thể……"

Trong chăn mỏng truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ.

Ngoài cửa sổ, cây hạnh kia hoa nở lại tàn, nhưng Diêm nương tử trồng một ít thược dược diên vĩ đinh hương thì lại đang nở rộ.

……

Bảy ngày sau.

Vọng Khê lâu, suối nước róc rách, phản xạ ánh nắng mà hiện ra sóng vàng lấp lánh.

Trên lầu đã sớm ngồi đầy người, nhờ có bà chủ cho nên Diêm Ngọc cũng có vị trí không tồi ở lầu ba, tuy nói ở góc cạnh, nhưng cũng có thể nhìn thấy trên tình huống chiến đấu trên lôi đài.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam nhân của mình chiến đấu.

Nhưng võ đài vẫn trống.

Bà chủ tay nắm hạt dưa, tay nhấc ly uống nước, vừa ăn vừa trò chuyện với Diêm Ngọc.

Ở phía sau hai nữ còn có hai gã đại hán cao lớn thô kệch cầm đao, đây là hộ vệ trong nhà bà chủ.

Ngân Khê có trị an rất tốt, loại tụ hội lớn này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chưa kể… Bà chủ liếc mắt nhìn khu quý nhân trên đài cao bên cạnh lôi đài ở phía đối diện Vọng Khê lâu.

Ngồi ở giữa, chính là thổ hoàng đế chân chính của ba phường Ngân Khê, Ngô Đồng, Tử Sùng, môn chủ Huyết Đao Môn —— Thiết Sát.

Thiết Sát cũng ở đây, còn có nguy hiểm gì?

Nàng mang hộ vệ cũng là bởi vì hôm nay nhiều người, phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

Trên lôi đài, một gã nam tử mày kiếm tinh mục đã sớm khoanh chân mà ngồi, gió mát thổi qua, tóc mai hai bên bay lên, hiện ra khuôn mặt anh tuấn của y.

Mà trường đao đặt ngang trên đầu gối y, dù đao chưa ra khỏi vỏ nhưng lại ẩn ẩn chiến ý.

Nam nhân này chính là Triệu Tử Mục.

Bà chủ cắn hạt dưa, nhỏ giọng hỏi: "Đối thủ đã lên rồi, Tiểu Lý gia đâu?"

Diêm nương tử nhẹ giọng nói: "Ta cũng không biết."

Mà dưới lầu lại truyền đến chút tiếng cười ầm ĩ, mơ hồ là "Không phải là sợ rồi chứ", "Nhất định là biết tất thua cho nên không tới".

Diêm nương tử tức giận nói: "Bọn họ thật đúng là biết chém gió, loại trận chiến này, ai lại chạy trốn chứ?"

Bà chủ nhẹ giọng nói: "Bọn họ không ngốc, bọn họ là đang vuốt mông ngựa đấy. Ai, muội nói xem Triệu Tử Mục và Tiểu Lý gia ai đẹp trai?"

"Đương nhiên là Tiểu Lý gia, vậy còn phải hỏi?" Diêm nương tử chống nạnh, rất kiêu ngạo.

Hai nàng đang nói, ở phía xa lại truyền đến tiếng huyên náo.

Đám đông tách ra một con đường, trong đường đi ra một thiếu niên lang đang cúi đầu và kéo trường đao.

Trường đao vuốt má sàn nhà, phát ra âm thanh "khíc khích" chói tai.

Lý Nguyên đến bên lôi đài, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, nhìn thoáng qua "38~40" trôi nổi quanh người đối phương, hắn ôm quyền nói: "Triệu huynh, ta tới trễ."

"Không sao cả, ngươi đường xa mà đến có lẽ mệt mỏi. Ta chờ đợi ở đây lại tinh thần sung mãn…… Ngươi có cần nghỉ ngơi không?" Triệu Tử Mục thản nhiên hỏi.

Lý Nguyên gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, vậy ta nghỉ ngơi một lát."

Triệu Tử Mục: …

Mọi người: …

Một lát sau, Lý Nguyên cầm lấy cán đao, Triệu Tử Mục cũng rút đao ra khỏi vỏ, hai thân ảnh lao ngang nhảy dọc, trong nháy mắt đã tiến sát nhau.

Ngươi tới ta đi, trong lúc nhất thời đã đánh túi bụi.

Khí huyết tung hoành, đại đao khai hợp, mỗi một tiếng giao kích đều như vật nặng va chạm, phát ra tiếng vang trầm bổng nặng nề.

Mọi người nhìn không kịp nhìn, chỉ nghe được một tiếng nổ mạnh.

Hai người đều tự tách ra, xa xa nhìn nhau.

Triệu Tử Mục nói: "Lý sư đệ, thực lực ngươi không yếu, mới luyện đao ba tháng đã có trình độ như thế, nghe nói ngươi còn đến từ phường Tiểu Mặc, vậy thì thật hiếm có.

Ta công nhận thực lực của ngươi.

Chỉ tiếc là… Ngươi quá vội vàng, bây giờ ta sẽ không khách khí nữa."

Lý Nguyên thở hổn hển nói: "Thỉnh chỉ giáo."

Dứt lời, hắn lại quát to một tiếng vọt lên.

Trong nháy mắt, hai người lại đại chiến hơn trăm hiệp.

Cuối cùng… Triệu Tử Mục không kịp đỡ một đòn, bị Lý Nguyên dùng lưng đao vung mạnh, trực tiếp mất cân bằng, từ trên lôi đài ngã xuống.

Triệu Tử Mục cả kinh không phải chuyện đùa, muốn dùng mũi đao điểm đất, một lần nữa trở về lôi đài.

Dù sao, rơi xuống lôi đài là trực tiếp thua.

Nhưng Lý Nguyên nhanh tay lẹ mắt, lại vung trường đao lên, từ giữa không trung đè ép Triệu Tử Mục, làm cho y không thể bay trở về.

Ầm!

Triệu Tử Mục rơi vào bụi bặm, lăn lộn hai vòng, y phẫn nộ và không cam lòng quay đầu, đã thấy thiếu niên trên lôi đài lễ phép ôm quyền và thở hổn hển, khách khí nói: "Triệu huynh, may mắn."

Triệu Tử Mục nhất thời không cách nào tức giận, chỉ có thể hoàn lễ, nói: "Lý huynh, là ngươi thắng."

Nhưng trong lòng y rất không cam lòng, y luôn cảm thấy mình có thể thắng, nhưng chỉ là thiếu chút xíu như vậy liền thua.

Có lẽ y không nên để đối phương nghỉ ngơi.

Lại có lẽ, là bởi vì đao của đối phương dài hơn của y.

Chết tiệt…

Chết tiệt…