Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Lý Nguyên tỉnh dậy trên giường lớn, ôm nương tử và nhìn căn phòng trống rỗng, trong lúc nhất thời cảm thấy không quen.
Hắn vội vàng rửa mặt, ăn sáng tại chỗ, sau đó đi sâu vào nội thành.
Việc làm giấy thông hành và lập hồ sơ ở chỗ Liễu trưởng lão coi như thuận lợi.
Hiển nhiên, Liễu trưởng lão không hề có tâm tư gây khó dễ cho vị nhân tài mới nổi này, huống chi làm giấy thông hành là chuyện rất bình thường, dù sao mua sắm vật tư, thậm chí là mua sắm hàng ngày đều cần phải ra ngoài.
Ngày thường… thậm chí Liễu trưởng lão sẽ không tự mình kiểm duyệt, mà là để cho một quản sự trong viện nhà mình làm. Hôm nay đúng lúc nàng cũng ở đây nên mới làm cho Lý Nguyên, nhưng giấy thông hành lâu dài thì hiện giờ không làm được, phải chờ thế cục bên ngoài thái bình lại mới có thể làm.
Và sau khi hoàn thành, Lý Nguyên trở về.
Nội thành tương đối trống trải, trên đường hầu như không có người.
Đệ tử nội môn một là ở nhà tu luyện, hai là ra ngoài giải trí, lịch lãm hoặc chấp hành nhiệm vụ, chứ không đi dạo trên đường.
Lý Nguyên cầm giấy thông hành, đi dọc theo Ngân Khê, nhìn tường thành như núi ở ba hướng tây nam bắc bao bọc nơi đây, làm cho người ta có cảm giác an toàn thoải mái.
Hắn đang định về nhà, phía xa lại có một nam nhân hộ vệ chạy đến bên cạnh hắn, nói: "Tiểu Lý gia, môn chủ có lệnh, bảo ngươi trưa bảy ngày sau đến Huyết Nộ Đường gặp ngài ấy."
"Cảm ơn, ta chắc chắn sẽ đến đúng giờ." Lý Nguyên hành lễ, cũng không hỏi nhiều môn chủ bảo hắn làm cái gì.
Hộ vệ này là môn chủ phái tới, nhất cử nhất động nhất ngôn nhất hành, chắc chắn đều sẽ được báo cáo lại, hắn hỏi để làm gì?
Và bảy ngày này, hẳn là thời gian mà môn chủ cho hắn tự sắp xếp, sau đó là nói với hắn … Dù sao, hắn là đệ tử Huyết Đao môn nhưng lại không định làm gì cả và chỉ ngồi nhận chỗ tốt?
….
Buổi chiều.
Giờ Mùi….
Trước khi một chiếc xe bò đi tới nội thành, Lý Nguyên đã đợi từ lâu.
Rèm xe nhấc lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của bà chủ.
"Tiết tỷ."
"Tiểu Lý gia."
Hai người chào hỏi, Lý Nguyên xuất trình giấy thông hành cho hộ vệ cửa thành, xe bò liền chậm rãi vào thành.
Mà phía sau xe còn có ba con tuấn mã, một chiếc xe ngựa, đây là lễ vật mà bà chủ tặng Lý Nguyên.
Về phần trong xe bò là nồi chảo, chăn gối, chậu hoa trang trí, bút mực, nói chung đồ ăn chơi đều đủ.
Sau khi đến hào trạch của Lý Nguyên, bà chủ lập tức chỉ huy người dọn dẹp căn nhà.
Đợi đến chạng vạng, căn nhà vốn trống rỗng mới có thêm vài phần nhân khí.
Bà chủ đang muốn cáo từ, lại bị Diêm Ngọc kéo góc áo lại nói: "Tiết tỷ tỷ ở lại ăn cơm tối đi."
Bà chủ sửng sốt, nàng nhìn sắc trời, vừa định nói "mấy hôm nay trong phường vào ban ngày còn tốt, đến buổi tối vẫn còn nguy hiểm, để Tiểu Lý gia đưa về cũng không nên", nhưng đột nhiên trái tim nàng run lên, nuốt lời này trở về, sau đó mắt đẹp lưu chuyển, hơi liếc mắt nhìn Lý Nguyên cách đó không xa.
Thiếu niên vóc dáng cường tráng, chân dài và cánh tay đều nhô lên cơ bắp, lưng cao như thương, làm cho người ta có cảm giác tràn trề sức mạnh.
Khuôn mặt của hắn tuy không tính là anh tuấn nhưng rất kiên nhẫn, thần sắc không có quá nhiều kiêu ngạo càn rỡ, nhưng ẩn chứa nội liễm trầm ổn và khác biệt với thiếu niên tầm thường khác. Hơn nữa bởi vì quen biết nhau, nên vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết….
Nghĩ đến thiếu niên lang đã mấy lần xu cát tị hung, trong vụ án trầm thi kia hắn không có việc gì, sau đó trở thành học trò của Lý gia. Bây giờ trong đại chiến giữa Huyết Đao Môn với Ngụy gia, Triệu Tử Mục chết nhưng hắn lại không có việc gì, ngược lại thăng tiến một bước, vào ở nội thành….
Lại nghĩ đến lúc ban đầu gặp mặt, thiếu niên lang này chỉ là một thợ săn trên núi, chỉ là một người cười ngây ngô, đi theo bán thịt cùng với lão Vương làm tiểu nhị trong tửu lâu.
Trong lòng bà chủ lại có thêm cảm giác kỳ ảo và an toàn.
Diêm Ngọc thấy nàng sững sờ, kéo kéo nàng, cười nói: "Tiết tỷ tỷ, ở lại đi?"
Bà chủ cắn môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi tê dại và chờ mong, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại: "Vậy… Vậy thì ta sẽ ở lại đây."
Một lát sau xe bò trở về, Vương thẩm nấu thức ăn và bưng đến thiện đường, còn nàng thì mang theo hai đứa nhỏ về phòng ăn, ăn xong lại bắt đầu nấu nước.
Trong thiện đường, Lý Nguyên ngồi giữa, hai nữ tử thì một trái một phải ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa tán gẫu.
"Diêm đại phu nhân, hào trạch này thật lớn… Ta chưa từng thấy một ngôi nhà nào lớn như vậy ở Lương Long sơn." Bà chủ dường như hơi phấn khích, má đỏ hồng.
Diêm Ngọc thở dài nói: "Tiết tỷ tỷ, aiz, đáng tiếc căn nhà lớn như vậy lại hiu quạnh, chỉ có năm người chúng ta ở."
Bà chủ với đôi mắt đẹp giật giật: "Lấy thân phận của Tiểu Lý gia, mua vài nha hoàn với hộ viện thì không phải sẽ hết hiu quạnh sao? Nếu Tiểu Lý gia không tiện thì cứ giao cho thiếp thân đi."