Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Diêm Ngọc nói: "Ta nói với hắn, bảo hắn tới chợ đen chọn vài người về, nhưng hắn không chịu…"

"Tại sao?"

"Ai biết được hắn nghĩ gì?"

Hai nữ nhân cười hì hì, tỷ muội nói tới nói lui, quên cả trời đất, quên cả Lý Nguyên còn ở bên cạnh.

Sau khi ăn xong, bằng cách nào đó, đề tài lại đột nhiên xoay quanh Lý Nguyên.

Diêm Ngọc nói: "Tiết tỷ tỷ cùng mấy nha hoàn ở trong hẻm Bạch Vân cũng rất nhàm chán, không bằng chuyển đến ở cùng chúng ta đi."

Bà chủ nói: "Diêm đại phu nhân lại cười ta, ta cũng không phải người nội thành, làm sao vào ở được?"

Diêm Ngọc nói: "Tiết tỷ tỷ trẻ tuổi lại còn xinh đẹp như vậy, bây giờ không có chồng, có muốn hay không…"

Đột nhiên, cô nhẹ nhàng đứng dậy, chạy ra phía sau Lý Nguyên, hai tay ôm cổ hắn, sau đó cười như hoa và nhìn bà chủ nói: "Tìm một nam nhân tốt như tướng công nhà ta?"

Bà chủ đỏ mặt.

Ở bên ngoài, nàng được xem như một nữ cường nhân có thể xử lý đủ mọi chuyện, nhưng chuyện nam nữ thì chỉ dám nghĩ tới lúc đêm khuya và lúc ở trong chăn.

Nàng nhìn như khôn khéo nhưng trong lòng cũng có chút ngạo khí, nam nhân bình thường không có khả năng lọt vào mắt nàng.

Tuy nhiên, cuối cùng nàng khao khát ….

Dù sao, nàng vẫn còn trẻ, vẫn còn đẹp, cơ thể của nàng vẫn còn tràn đầy sức sống, hơn nữa nàng không có dòng dõi.

"Thiếp… Thiếp thân là đã gả qua người…" Bà chủ cúi đầu, ấp úng, cổ trắng như tuyết của nàng đỏ bừng trong ánh nến, phương tâm tựa như có hai con nai con đang húc lấy nhau, hai chân hơi vặn vẹo và chen chúc cùng một chỗ.

Diêm nương tử cười hì hì: "Gả cho người khác, mới biết thương nam nhân như thế nào… chàng nói có phải không, tướng công?"

Lý Nguyên nhìn bà chủ.

Ngày hôm qua, nương tử nhà mình đã kể với hắn chuyện của bà chủ.

Bà chủ tên là Tiết Ngưng, năm nay 23, người núi Lương Long, 5 năm trước vì gặp nạn trên biển nên cùng chồng dẫn theo người hầu và nha hoàn trung thành chạy nạn đến đây. Nhưng mới đến huyện Sơn Bảo chưa được vài ngày, thì thân thể y chuyển biến xấu và không may qua đời.

Bình thường khi gặp loại tình huống này, Tiết Ngưng không bị người ta ăn tuyệt hậu coi như không tệ rồi, nhưng nàng lại là một nữ nhân mạnh mẽ và có bản lĩnh, nàng gắng gượng mở ra tửu lâu Hành Vu.

Bên cạnh đó, sức mạnh của nàng còn có một nhóm người ăn xin bên ngoài.

Nàng nắm giữ lực lượng ăn mày này không phải cho tiền hay gì đó, mà là lấy nghĩa đi nuôi, ví dụ như cơm thừa trong tửu lâu, nàng dặn dò đừng làm bẩn và để chúng cho đám ăn mày; Ví dụ như bỏ tiền ra khám bệnh cho một tên ăn mày sắp chết nào đó; Ví dụ, thỉnh thoảng tặng một ít rượu nhạt; Ví dụ, giúp hòa hoãn mâu thuẫn; Ví dụ như một số yến tiệc, nàng còn cố ý chừa một bàn ở góc cho ăn mày.

Đủ ân lớn ân nhỏ, cộng thêm nàng nói chuyện khí phách, cho tên ăn mày tôn nghiêm, không ít ăn mày sau khi hiểu được trải nghiệm của nàng, đều rất phục nàng, âm thầm gọi nàng một tiếng đại tỷ. Bọn họ ngoại trừ chủ động giúp nàng điều tra các tin tức, còn chủ động ra mặt che chở tửu lâu khi tửu lâu gặp nguy cơ.

Bên ngoài, có hộ vệ thủ gia, âm thầm, có không ít tên ăn mày giúp đỡ, lúc bấy giờ Tiết Ngưng mới cắm rễ ở huyện Sơn Bảo.

Có thể nói, bà chủ này là một nữ nhân vừa có tiền vừa có thủ đoạn, lại có một số thế lực nhỏ, hơn nữa còn quen biết với Lý Nguyên trước khi hắn bộc lộ tài hoa.

Nàng cần Lý Nguyên.

Lý Nguyên cũng cần nàng.

Đây không chỉ là kinh doanh, có lợi và hỗ trợ lẫn nhau, mà ở một mức độ nào đó cũng là thân thể.

"Có phải vậy không, tướng công?" Diêm nương tử đẩy nam nhân nhà mình.

Lý Nguyên nhìn về phía bà chủ, nói: "Tiết tỷ, tỷ có bằng lòng không? Nếu bằng lòng, Diêm tỷ là đại phòng, tỷ chính là nhị phòng."

Tiết Ngưng đỏ mặt, lắc lắc chân, rũ mắt nói: "Thiếp… thiếp thân bằng lòng… chỉ là, kính xin lang quân chớ phụ lòng."

Lý Nguyên nghiêm túc nói: "Một đời một thế, vĩnh viễn không phụ."

Tiết Ngưng cũng nghiêm túc nói: "Thiếp thân… không bao giờ phụ quân."

……

Sau bữa tối.

Sau khi bà chủ tắm rửa, lấy mấy giọt hoa lộ tường vi thoa lên người, để làm cho thân thể tản ra một hương thơm mê người, sau đó mặc áo lụa màu đỏ, nằm vào trong chăn mỏng, chân dài kề lên nhau.

Trong ánh trăng, da thịt trắng như tuyết của nàng lộ ra một màu hồng nhạt ngượng ngùng và chờ mong, lồng ngực phập phồng lên xuống theo hô hấp dồn dập, trong lòng nàng rất tê dại. Nàng suy nghĩ chuyện sắp xảy ra, mười ngón tay căng thẳng nắm lấy chăn, tâm thần thấp thỏm không yên giống như lúc mới kết hôn.

Nàng lại có nam nhân.

Một chàng trai trẻ có bản lĩnh.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn là một nam nhân sẽ làm nàng sinh con.

Bà chủ cảm thấy trái tim thiếu nữ nhảy nhót.

Mà bên ngoài, Diêm Ngọc đẩy Lý Nguyên tới trước cửa, sau đó kéo cánh tay hắn, ghé vào bên tai nhẹ giọng nói: "Nhớ nhẹ nhàng, Tiết tỷ tỷ là nữ nhân không giống ta, đêm nay chàng phải ăn no nha, về sau đừng đi lặng lẽ để mắt tới những nữ nhân khác nữa."