Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Nguyên cũng không làm ra vẻ, trực tiếp tiến lên cầm lấy thanh trường đao của Lý gia. Đao vừa vào tay liền cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, khác hẳn với tất cả đao cụ hắn có thể nhìn thấy trên thị trường. Khi nhìn kỹ thì lại thấy trên thân đao lại có vết rỉ sét và vết nứt rất nhỏ, hắn hơi kinh ngạc, lúc liếc mắt nhìn số liệu của mình thì lại càng kinh ngạc hơn.

Trước kia khi hắn mang theo tụ trung đao thì có chỉ số là "180~278".

Nhưng bây giờ, chỉ số đã trực tiếp biến thành "255~370".

Chỉ là thay đổi một thanh đao… lại khiến cho thực lực tổng hợp của hắn tăng lên nhiều như vậy.

Chỉ số 370 này hiển nhiên đã được gia trì bởi "dung huyết" và "thở ra".

Và chỉ số 255 đã thực sự rất gần với chỉ số 235 của Thiết môn chủ, ít nhất là ở cùng một cấp độ.

Chỉ có điều con đường tu luyện của hắn là một loại "hoàn mỹ không tỳ vết", từ đó tránh được đủ loại vấn đề cho nên mới nhiều hơn Thiết môn chủ 20.

Nghĩ như vậy, con số này dường như cũng rất bình thường, ít nhất chứng minh thanh đao trong tay Lý gia cùng một cấp độ với binh khí của Thiết môn chủ.

Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều ý niệm, đột nhiên Lý gia hô: "Nguyên nhi, phát ngốc gì đó?"

Lý Nguyên nói: "Thanh đao này quá vừa tay nên làm cho ta ngây người."

"Nhất kiến chung tình phải không?" Lý gia ha hả một chút, nói: "Thật giống như gặp được cô nương mình yêu, sau đó phát ngốc?"

Lý Nguyên liên tục xua tay, nghiêm mặt nói: "Học sinh không dám mơ ước cô nương của lão sư."

Lý gia dựng râu trừng mắt, ngón tay của lão chỉ vào hắn, nói: "Cái gì gọi là cô nương của lão phu, tiểu tử ngươi!"

Hai người trầm mặc, đột nhiên cùng nhau cười ha ha.

Sau khi cười xong, Lý gia nói: "Thanh đao này là do sư tổ con truyền cho ta, ta cũng sẽ truyền lại cho con.

Nhưng con phải biết, thanh đao này là tàn đao, chứ không nó đã có thể phát huy ra uy lực cường đại hơn nhiều.

"Được rồi, cho ta thấy Kinh Trập của con đi."

"Dạ."

Lý Nguyên cầm đao, bên ngoài cơ thể nổi lên màu đỏ, đột nhiên bổ xuống một đao xé gió.

Ánh đao như giội tuyết nổ thành một tiếng sấm sét, trong lúc tuyết trắng đồng loạt múa loạn, thế chém của đao không ngừng không giảm, phảng phất như trường mãng cúi thấp lại quay đầu, đột nhiên vọt lên, đổi thành chém ngang.

Một ánh sáng bạc hình quạt nổi lên gió lớn trong tiểu đình vô danh.

Trong tiếng rên rỉ "ô ô", tuyết bụi cát đá đều bay loạn trên không.

Lý Nguyên thu đao, chống đao.

Cực động và cực tĩnh lập tức chuyển đổi.

Hắn chỉ vận dụng "Kinh Trập" ở cấp độ trung cấp chứ không hiển lộ nhiều hơn.

Nhưng chỉ là như thế, Lý gia cũng đã nhìn tới sáng cả mắt.

Nam nhân thân hình khôi ngô nhưng khuôn mặt đã hơi già nua đột nhiên vỗ tay, hô: "Còn không ra?"

Ngay lập tức, một nam tử khôi ngô mặc áo xám và có tướng mạo bình thường chạy từ đằng xa tới, khuôn mặt y còn trẻ, trông không lớn hơn Lý Nguyên mấy tuổi, nhưng trong tóc đen đã xen lẫn rất nhiều tơ bạc, dưới cằm cũng có không ít râu ria và hiện ra dáng vẻ ngang ngạnh cùng lôi thôi.

Lúc này, y kích động nhìn thoáng qua Lý Nguyên, nhưng không lên tiếng và cũng không mở miệng.

Lý Nguyên kinh ngạc liếc y, đã thấy bên cạnh y bay lên dòng chữ "80 (210)~90 (220)".

Chỉ số này rất đặc thù, nhưng Lý Nguyên lại chưa từng gặp qua người này, có thể thấy được ngày thường người này là ẩn sâu cỡ nào.

Lý gia nói: "Đi lấy thanh Trảm Mã đao kia."

Nam tử cung kính gật đầu rồi chạy đi.

Lý Nguyên nhìn bóng lưng của nam tử, hiển nhiên hắn chưa từng gặp người này ở trong nội môn Huyết Đao Môn.

Lý gia đột nhiên nói: "Đầu lưỡi của y bị người ta cắt, y là người câm."

Y……

Cũng là sư đệ của ta.

Y…… gọi là Chu Sương Duệ.

Y học 《 Thổ Phách Công 》 vốn là tiến triển cực nhanh, lúc mười hai tuổi đã bát phẩm viên mãn, thiên phú cao hơn ta nhiều. Nhưng về sau y với ta gặp chút chuyện nên bị trọng thương, những năm này là không tiến thêm được, không cách nào bước vào cảnh giới thất phẩm.

Bởi vì không có tiến bộ cho nên ngay cả Thổ Phách Công cũng không thể vẽ ra, thế nên đi theo bên cạnh ta, giả bộ làm người hầu."

Mười hai tuổi bát phẩm viên mãn?

Không thể bước vào cảnh giới thất phẩm?

Lý Nguyên âm thầm cười khổ, xem ra ngay cả lão sư cũng không biết sư đệ của lão đã sớm thất phẩm rồi, hơn nữa còn lợi hại hơn lão, đây hiển nhiên là bị thương rất nặng nên mới rớt cảnh giới…

Trong đầu hắn hiện lên một ít ý niệm, đột nhiên đáp: "Thì ra là Chu sư thúc.

Chỉ là không biết sư phụ và Chu sư thúc bị ai làm bị thương?"

Lý gia nói: "Không phải Chu sư thúc, mà là đao phó.

Sau khi y bị thương, lão phu từng đuổi y đi để cho y sống thật tốt.

Y không đi, y viết chữ nói cho ta biết, nói là y muốn tận mắt chứng kiến Yển Nguyệt môn quật khởi, muốn tận mắt chứng kiến sau này liệu có người tái hiện phong thái sư môn hay không.

Y nói cuộc đời còn lại của y chỉ muốn làm người hầu của đao, chỉ nguyện chờ người đó, sau đó an tiền mã hậu, bưng trà rót nước cho hắn.

Không cách nào chấn hưng Yển Nguyệt môn nên muốn chứng kiến người khác chấn hưng.

Vì lẽ đó, y mới mặc y phục người hầu lên, vừa mặc đã chờ đợi ở đây sáu bảy năm.

Thuần Tâm tới khiến y rất kích động, nhưng Thuần Tâm lại không thích hợp tu luyện công pháp của ta, cho nên y tiếp tục chờ.

Về phần bị ai làm trọng thương, con cũng đừng hỏi…… không có ý nghĩa."

Lý Nguyên cảm khái nói: "Chu sư thúc thật đúng là người có cá tính.