Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng chỉ số "2~3" này đã rất không tồi trong đám người thường kia rồi.

Vì thế, hắn gọi Ô quản sự tới, lặng lẽ gọi một vài "2~3" sau bình phong.

Phía trên hậu viện có hai mỹ phụ sắc sảo dựa vào lan can mà nhìn, các nàng ngược lại không nhìn Lý Nguyên tuyển người, mà là trò chuyện và nhìn đám người đi lại trên đường phố xa xa.

Đây chính là Diêm Ngọc và Tiết Ngưng.

Nam nhân hữu dụng, các nàng theo hắn, cuộc sống cũng trở nên thư sướng.

Tiết Ngưng quản gia nghiệp, tính sổ sách.

Mà Diêm nương tử lại không biết quản lý tửu lâu, cũng không biết thủ đoạn kiếm tiền, nhưng cô lại biết trò chuyện với người ta.

Hiện giờ cô không thể tu ra ảnh huyết, cho nên muốn giúp tướng công từ nơi khác, thế là… cô bắt đầu bán chủ động "thông đồng" với các quý bà, bà chủ ở khắp mọi nơi.

Hôm nay hẹn bà chủ của tiệm vải Cẩm Tú, đại phu nhân của phường son Bạc Ký, đại phu nhân của tiêu cục Vân Hành, còn có phu nhân thiếu quán chủ của võ quán Sư Phong phường Ngô Đồng, chuẩn bị đi quán trà Mãn Nguyệt uống chút nước, sau đó đi dạo phố xá sầm uất, đi thuyền trong hồ Ngân Khê.

Phu nhân Thiếu quán chủ của võ quán Sư Phong chính là Tả Tú Tú mà lúc trước Lý Nguyên đã cứu, lúc này quán chủ của võ quán kia đã sớm hòa thuận với Thiếu quán chủ rồi, y bất đắc dĩ phải nhận người con dâu này.

Sau khi Tả Tú Tú biết quan hệ giữa Lý Nguyên và quán rượu Hành Vu, liền ra sức chui vào nơi này, hiện giờ cuối cùng cũng thông đồng với Diêm nương tử, bây giờ vừa ra miệng là Diêm tỷ tỷ ngọt xớt, đặc biệt thân thiết.

Thứ nhất, Tả Tú Tú muốn bám vào cây lớn, thứ hai, nàng luôn mang cảm tạ với sự cứu giúp của Lý Nguyên, cho nên mới trở thành người hầu nhỏ của Diêm nương tử, Diêm nương tử nói cái gì nàng cũng đi theo, đều không làm trái ý.

Mà trong hậu viện lúc này, đột nhiên có một gã người hầu từ náo loạn hò hét từ tiền đường đi vào, chạy đến bên người Lý Nguyên, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lý gia, có người từ nội thành tới, nói là môn chủ muốn gặp ngài."

Lý Nguyên hơi nghiêng đầu, hỏi: "Có nói chuyện gì không?"

"Không nói."

"Bao nhiêu người đến? Sao lại ở đây?"

"Chỉ có một người, hình như là ngự xe ngựa tới."

"Biết rồi.

Bảo người lấy hai vò Xuân Mộng nhưỡng trong hầm rượu ra, đặt lên xe ngựa.

Ta sẽ ra ngay."

Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện giết Thường Khôi và Nguyễn A Phi hẳn là đã qua, nếu không môn chủ sẽ không tìm hắn như vậy.

Hắn đứng dậy, nhanh chóng đi ra tửu lâu, bên ngoài tửu lâu là một người lùn cao khoảng một thước bốn đang chờ hắn.

Trên đỉnh đầu tên lùn này lại có dòng chữ "140~145", chỉ số thất phẩm rõ ràng là mạnh hơn cả Độc Cô trưởng lão.

Nhưng tên lùn này, Lý Nguyên lại chưa từng thấy qua.

Tên lùn kia cười híp mắt nhìn hắn, sờ trong ngực và lấy lệnh bài của môn chủ ra, sau đó gật đầu cười nói: "Tiểu Lý gia, ta là người hầu của Thiết môn chủ, môn chủ rất coi trọng ngươi cho nên muốn gặp ngươi."

Lý Nguyên thấy y đang giả làm heo bèn lễ phép cười nói: "Đại nhân xưng hô như thế nào?"

Tên lùn thấy hắn lễ phép, cũng nói: "Người hầu của Thiết gia, bình thường không có xưng hô, gọi ta A Tam là được rồi."

Lý Nguyên nói: "Tam tiên sinh, chờ một chút."

Tên lùn nghe được xưng hô như vậy liền sửng sốt, sau đó nói: "Tiểu Lý gia còn có chuyện gì sao?"

Lý Nguyên nói: "Trong lâu không có thứ gì tốt, nhưng còn tồn hai vò rượu Xuân Mộng nhưỡng nhà mình, hy vọng môn chủ có thể nếm thử."

"Xuân Mộng nhưỡng?" Người lùn cười nói: "Đây chính là rượu ngon a, một vò cần hai lượng bạc, cũng không rẻ à nha."

Lý Nguyên nói: "Tam tiên sinh đừng chê cười, kiếm miếng cơm ăn thôi."

Một lát sau.

Lý Nguyên mang theo hai vò rượu lên xe ngựa.

Xe ngựa đi xa, chẳng mấy chốc đã vào nội thành.

Mặt trời dần lên cao, chiếu xuống ánh sáng ấm áp, chính là thời điểm đường phố trở nên náo nhiệt.

Buổi chiều

Trên đường phố bên ngoài quán rượu Hành Vu, một tiểu cô nương đang vui vẻ nhảy nhót, mà nam nhân khôi ngô tóc bù xù bên cạnh thì đi theo phía sau nàng, bất kể nàng muốn cái gì, nam nhân đều sẽ run rẩy lấy đồng tiền từ trong ngực ra mua.

Chỉ chốc lát sau, hai tay tiểu nữ hài cũng đã cầm lấy bức tranh đường thỏ và một chuỗi kẹo hồ lô rắc vừng.

"Cha, chúng ta đi đâu đây?" Tiểu nữ hài hỏi.

Nam nhân nói: "Cha đi gặp một vị lão bằng hữu."

Hai người nói xong, chẳng mấy chốc đã đi tới trước cửa quán rượu Hành Vu.

Nam nhân cưng chiều sờ đầu nàng, nói: "Cha đi vào một chút, sẽ đi ra ngay."

Chỉ chốc lát sau, hắn liền tiến vào tửu lâu, tiểu nhị trong lầu thấy quần áo rách nát liền muốn đuổi.

Nhưng nam nhân đột nhiên nói: "Ta muốn gặp lão bản của ngươi."

"Ngươi là ai? Muốn gặp thì gặp? Ngươi……" Tiểu nhị đang còn nói, nam nhân lại đột nhiên lấy từ trong ngực ra một cục sắt, hắn nhẹ nhàng vỗ cục sắt kia, cục sắt lập tức giương cánh bay lên, bay quanh bàn tay hắn hai vòng rồi lại rơi vào trong lòng bàn tay.

Tiểu nhị gần như không thể tin vào mắt mình, ghé sát mặt và chú tâm mà nhìn, đây là một con bướm sắt cánh chim như đao.

"Khách nhân chờ một chút, ta…… Ta sẽ đi xin chỉ thị của lão bản."

Tiểu nhị vội vàng báo cho Ô quản sự, Ô quản sự nhìn thoáng qua nam nhân kia rồi lập tức lên lầu, sau đó chạy xuống hành lang: "Bà chủ cảm thấy rất hứng thú với thủ đoạn của ngươi, bảo ngươi đi hậu viện chờ."

Nam nhân nói: "Nữ nhi của ta còn ở trước cửa, các người…"

Ô quản sự nói: "Không phải lo, Tiểu Lục Tử, mau đưa nha đầu kia vào trong lầu đi."

Nam nhân nói tiếng đa tạ, sau đó theo Ô quản sự đi vào hậu viện.

Trong hậu viện, Chu Giáp hoành đao, tóc hoa râm, lẳng lặng ngửa mặt, hướng về phía thái dương trên bầu trời, sắc mặt không buồn không vui, chỉ là mang theo một loại chết lặng.

Nam nhân liếc hắn một cái liền thu hồi tầm mắt, lẳng lặng chờ đợi.