Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phượng Nhi cũng ở trong đám người, nàng mờ mịt nhìn theo đoàn người Lý Nguyên.
Chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng, nàng đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt dại ra, trở nên đờ đẫn…
Điều này cũng liên quan đến cuộc sống của nàng trong thôn.
Nàng muốn quyến rũ nam nhân, dựa vào nam nhân, nhưng mấy nam nhân đó chỉ muốn chơi đùa mà thôi, không có ai là thật lòng cả.
Đôi khi nàng bắt đầu căm hận Hùng ca, hận Hùng ca vì sao không có bản lĩnh như Lý Nguyên… Nếu không… Nếu không nàng cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Dần dà, vết thương nàng bị tổn thương và oán niệm trong lòng càng ngày càng nặng, có một ngày đến cả ra ngoài nàng cũng không trang điểm, thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu, lại có chút điên khùng.
Lúc này, Phượng Nhi nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, cũng ra khỏi cửa, đứng ở một bên đám đông, càng nhìn ra xa
Nàng càng ghen tị ….
Nàng cũng muốn có thể ngồi trên một chiếc xe ngựa như vậy, cũng được đến từ huyện.
Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên chiếc xe ngựa dừng lại, xa phu nhảy xuống xe ngựa, đặt thang gỗ lên ghế ngự thủ.
Sau khi rèm xe được vén lên, một phụ nhân mặc váy hoa đào màu be từ trong đi ra, tư thế cô vô cùng thướt tha, phong tình vạn chủng, lười biếng giẫm lên cái thang kia bước xuống nơi đất bùn của thôn phường, bộ dáng kia thậm chí sẽ làm cho người ta lo lắng trong lòng có thể làm bẩn giày của cô hay không.
Bên cạnh cô là một nam tử cả người mặc huyền y vô cùng cường tráng, nam tử buộc tóc, đôi mắt tựa như sấm sét giữa trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng, khí độ rất bất phàm, cùng nữ nhân ấy đi chung một chỗ, chính là trai tài gái sắc.
Mọi người trong thôn phường nhìn một màn vừa rồi đến có chút ngây dại.
Phượng Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân quyến rũ trước mặt.
Đột nhiên, trong đám người có người kinh ngạc nói: "Là Nguyên ca và Diêm… Diêm nương tử."
"Thật sự…"
"Trời ơi, họ thay đổi quá nhiều."
Diêm Ngọc còn có chút không quen, nhưng sau khi khoác tay nam nhân nhà mình, thì cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn xa phu, nói: "Đợi đến chạng vạng, không thành vấn đề chứ?"
Xa phu tự nhiên biết vị trước mắt này là ai, cũng không nói cái gì khác, cười nói: "Ngài cứ việc bận, tiểu nhân ở chỗ này chờ."
Đổi người thuê là nhà khác, y sẽ không đợi, nhưng vị này là đệ tử nội môn của Huyết Đao Môn, tuy nói còn chưa chuyển đến khu quý nhân, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đúng lúc này, trong đám người truyền đến một trận ồn ào, một cô gái áo vàng tóc tai bù xù từ trong đám người chen ra, sau đó lảo đảo xông về phía Diêm Ngọc.
Lý Nguyên tiến lên nửa bước, ngăn trước mặt Diêm nương tử.
Đồng thời, hắn cũng thấy rõ nữ nhân xông tới là ai.
"Phượng Nhi?"
Diêm Ngọc kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt này.
Phượng Nhi trong ấn tượng của cô cũng không phải bộ dáng như vậy, tuổi trẻ, thích cười, thích ăn mặc, nhưng người này… Tóc tai bù xù, bẩn thỉu.
Phượng Nhi mặt đầy nước mắt, nhào xuống trước mặt Diêm Ngọc, khóc nói: "Diêm tỷ tỷ, muội sai rồi, muội thật sự sai… tỷ tha thứ cho muội được không? Được không?"
Diêm Ngọc hơi quay đầu, sau đó quay lại, nhìn thẳng Phượng Nhi: "Tình tỷ muội của ta và ngươi đã sớm cắt đứt, ta không lôi ngươi đưa ngươi đến nha môn là đã xem như là nể tình ngày xưa, còn nói cái gì nữa?"
"Diêm tỷ tỷ, là muội sai… muội đã sai… muội…" Phượng Nhi cúi đầu khóc, khóc vô cùng đáng thương.
Diêm Ngọc chợt nói: "Có một lần, có một lần, có một người qua đường đi ngang qua thôn phường lên tiếng đùa giỡn ta, ngươi cầm đòn gánh tiến lên đánh gã một trận, chính mình cũng bị thương.
Nhiều lần, ta không khỏe, ngươi đã giúp ta nấu nước, còn đưa củi cho ta.
Còn có mấy lần, lúc nhà ta chưa ăn, hỏi mượn ngươi lương thực, ngươi cũng không hề khinh thường, còn nói nếu cùng Nguyên ca sống không nổi thì có thể đến nhà ngươi ở…
Phượng Nhi, ta không hiểu, tại sao ngươi lại hại ta, tại sao lại chuốc thuốc mê ta? Chẳng lẽ ngươi không biết Trương Thập Tứ kia làm ô uế ta, lấy tính tình của ta thì rất có thể là một dải lụa trắng treo cổ tự sát sao?"
Phượng Nhi không khóc, ả cúi đầu, nói: "Muội… Chỉ muốn tìm một nam nhân để dựa vào, thế đạo này ngày càng trở nên hỗn loạn, muội không thể sống được.
Khi đó Trương Thập Tứ là nam nhân lợi hại nhất trong thôn phường, muội chỉ muốn dựa vào gã….
Gã muốn trả thù, muội không thể thuyết phục.
Muội cũng không muốn, muội là một người nữ nhân nhỏ bé không nơi nương tựa, những gì muội có thể làm…"
Đáy lòng Diêm Ngọc nổi lên chút khổ sở cùng khó hiểu, cô quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu, ý bảo cô muốn làm như thế nào cũng được.
Diêm Ngọc lấy từ trong ngực ra một hà bao nhỏ, trong hà bao có một ít tiền, nàng cũng không thèm nhìn đã trực tiếp ném đến trước mặt Phượng Nhi, sau đó lạnh lùng nói.
"Sau này, ta sẽ không còn là Diêm tỷ tỷ của ngươi nữa.
Phượng Nhi của ta đã chết, Diêm tỷ tỷ của ngươi cũng đã chết.
Tướng công, chúng ta đi."
Nói xong cô nắm tay nam nhân nhà mình, vòng qua Phượng Nhi rời đi.