Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phượng Nhi bị một màn này làm cho nghẹn ngào, giơ tay cầm lấy hà bao, nắm chặt trong tay, trong mắt hiện lên sự hối hận, nhưng… Nước đã đổ đi rồi làm sao có thể đầy lại nữa, nàng chưa bao giờ cầu xin, chỉ là nâng tay áo lau đi nước mắt, sau đó chen chúc trong đám người, cô đơn đi về phía nhà mình.

……

"Tướng công, có phải ta không nên làm như vậy không?"

"Nào có cái gì nên hay không nên, mỗi người đều có tính tình khác nhau, ta thích tính tình của Diêm tỷ.

Được rồi, đừng nghĩ về nàng ta nữa.

Nếu không có gì quan trọng, nàng ta sẽ không xuất hiện trong thế giới của chúng ta nữa."

"Ừm, nói cũng đúng."

Diêm nương tử nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nam nhân, trong mắt cũng có chút ẩm ướt.

Hai người tùy ý đi dạo dọc theo con đường nhỏ quen thuộc, hàng xóm bốn phía đều là ánh mắt hâm mộ và kính sợ.

Đột nhiên, thần sắc Lý Nguyên khẽ động, tầm mắt bắn về phía một người đang cúi đầu đi nhanh cách đó không xa, khóe miệng hơi cong lên, hô: "Tiền Nhị! Đi đâu vậy?"

Người nọ nhất thời cứng đờ, nghiêng người cười: "Ta không phải Tiền Nhị, ngài nhận nhầm người rồi."

Lý Nguyên: "Ngươi nói lại lần nữa, ta nhận nhầm người."

Tiền Nhị không dám nói nữa, y nhìn nam tử mặc huyền y uy phong trước mắt, thật sự là không thể tin vào mắt mình.

Khi y rời đi, Lý Nguyên này chỉ là một thợ săn có chút bản lĩnh, sao bây giờ lại biến thành như vậy?

Kinh nghiệm của y, không tính là nhiều.

Sau khi bị trưng binh bắt vào huyện doanh, trùng hợp gặp được mấy huynh đệ của y nên biết được tin tức, vốn có chút quan hệ nhỏ, lại dùng đủ loại thủ đoạn, tiêu tốn không ít bạc, mua chuộc quan viên, lại mua một người có vóc người giống y để thay thế, quan viên kia mở một mắt nhắm một mắt, vì thế sự tình qua đi.

Tiền Nhị sau khi chạy ra khỏi huyện doanh đã lập tức trốn đi, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, đào ngũ sẽ không có người truy cứu nữa, y mới trở về.

Trở về với y còn có Tiền Đại, Tiền Tứ và Tiền Ngũ.

Ba huynh đệ này vì cứu hắn, chậm trễ một ít chuyện trong thương hội, từ đó cãi nhau, suy xét thế đạo loạn bên ngoài, hành thương không dễ dàng, ba huynh đệ này dứt khoát không làm nữa, thoát ly khỏi thương hội Phúc Lâm.

Lúc này, bốn người đều ở trong phường Tiểu Mặc, đang cân nhắc sau này sẽ làm gì.

Sau khi trở về, Tiền Nhị tự nhiên cũng biết được Lý Nguyên đã trở thành đệ tử Huyết Đao Môn, ngày xưa hai người tuy rằng không có thù oán gì, nhưng cũng không phải rất thân, nhất là Tiền Tam còn từng uy hiếp Lý Nguyên, hôm nay gặp mặt y dĩ nhiên muốn tránh.

Nhưng lúc này, y lại không tránh được, chỉ có thể lách mặt, gượng cười nói: "Nguyên ca… hồi đó là ta không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng… không cần để một kẻ như ta vào mắt…"

……

Lý Nguyên nhìn Tiền Nhị.

Tiền Nhị cúi đầu, xoa xoa bàn tay với vẻ mặt bất an.

Mà cách đó không xa có ba người đang mau chóng đi tới.

Ba người này có tướng mạo hơi giống Tiền Nhị, nhưng kẻ cao thấp người mập ốm, nhất là người đứng đầu, mặc dù là cuối đông đầu xuân nhưng trang phục của y lại ngắn củn cỡn, mắt lộ vẻ hung hãn, sống lưng thẳng tắp, sau lưng đeo một thanh tinh cương đao, bên người phiêu chỉ số "8~9".

Hai người phía sau, một người phiêu "5~6", một người phiêu "6~7", đều không phải hạng người tầm thường.

Trước khi Lý Nguyên nhập phẩm, thực lực của hắn cũng khoảng chừng này.

Và so với ba người này, "0~1"của Tiền Nhị nhìn như trò cười.

"Lão Nhị, xảy ra chuyện gì?"

Âm thanh của một giọng nói thô lỗ vang từ xa tới.

Tiền Nhị tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng quay đầu, hô lớn: "Đại ca, đây… Vị này là Lý Nguyên, Nguyên ca."

"Lý Nguyên?"

Tiền Đại đã nghe qua cái tên này.

Hoặc là nói từ sau khi trở về quê hương, gã nghe cái tên này miết.

Chẳng qua, nhận thức của gã chỉ giới hạn trong "Lý Nguyên gia nhập Huyết Đao Môn", bởi vì sau khi trở về phường, vòng quan hệ của gã còn chưa mở rộng đến chợ đen, hiển nhiên không biết hắn là truyền nhân y bát của vị Lý gia ở trong tiểu đình vô danh ở cửa chính chợ đen.

"Tôn giá có ý gì?" Tiền Đại tiến lên, ngăn trước mặt Tiền Nhị, đột nhiên ánh mắt gã sáng lên, hơi liếc nhìn người đẹp bên cạnh thiếu niên.

Hương phường đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân như vậy, váy lụa tơ tằm, tướng mạo quyến rũ, tư thế thướt tha, khuôn mặt hồng nhuận, hiển nhiên là được ăn no áo ấm. Ở giữa đất vàng hoang vu như này đột nhiên nhìn thấy mỹ nhân như vậy…… Đúng là rất trùng kích thị giác.

Nhưng Tiền Đại thường lăn lộn bên ngoài, ánh mắt tự nhiên rất sáng, sau khi gã tới gần, không chỉ cảm nhận được sự quyến rũ của mỹ phụ này, hơn nữa còn cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ trên người nam nhân, đây là loại áp bách mà chỉ có võ giả nhập phẩm mới có.

Nữ nhân của võ giả nhập phẩm là không thể nhìn, không thể nghĩ!

Cho nên Tiền Đại chỉ dùng dư quang liếc nhìn Diêm nương tử một cái, rồi lập tức dời ánh mắt đi, trong lòng nghiêm túc và rất hiểu chuyện cúi đầu cung kính nói: "Nguyên ca, trước đây đệ đệ trong nhà không hiểu chuyện, nếu có đắc tội tôn giá, thật sự rất xin lỗi."

Dứt lời, toàn thân gã căng thẳng, chỉ đợi một khi người trước mắt làm khó dễ thì gã lập tức xuất đao nghênh đón.