Trường Sinh Tiên Quy

Chương 12. Thiên Phú Thuật Pháp Của Mạc Tiểu Nhị, Từ Chức

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Buổi tối trở về động phủ, Mạc An bắt đầu nghiên cứu năng lực sau khi Quy Quy đột phá.

“Mạc Tiểu Nhị, giờ chính là lúc chứng minh giá trị của ngươi đó!”

Chỉ tay vào một cái thau cơm lớn đường kính ba thước, Mạc An cười âm u.

“Nếu không, ta sẽ cho thuê ngươi đi, tự kiếm lương thực mà sống!”

Nghe lời uy hiếp của Mạc An, thân rùa to lớn của Quy Quy khẽ run lên, nó phát ra tiếng gầm gừ bất mãn.

“Xì xì!”

Sau đó, nó nhấc bốn chân, liếc Mạc An một cái rồi đi về phía tiểu viện.

Dưới ánh mắt chăm chú của Mạc An, hai chân trước của nó đập mạnh xuống đất. Theo từng cơn sóng đất cuộn trào, ba cây gai nhọn to đột ngột trồi lên từ lòng đất. Quy Quy quay đầu lại, thấy Mạc An đang trợn mắt há mồm, trên mặt rùa liền lộ ra nụ cười mãn nguyện. Chân trái trước lại đập xuống đất lần nữa, ba mũi nhọn khổng lồ lập tức biến mất, chỉ để lại ba hố sâu to màu đen bằng chiếc bát lớn.

“Mạc Tiểu Nhị! Trâu bò thật đấy! Sau này đời rùa của ba hoàn toàn phải trông cậy vào ngươi rồi!”

Mạc An hoàn hồn, chạy như gió đến ôm đầu rùa của Quy Quy, vừa ôm vừa hôn tới tấp.

Tuy chưa từng thấy công kích của những tu sĩ Luyện Khí trung kỳ khác mạnh ra sao, nhưng Mạc An biết thực lực của Quy Quy tuyệt đối nằm trong nhóm mạnh nhất.

“Còn có thuật pháp thiên phú nào khác thì thi triển hết cho ba mở mang tầm mắt đi?”

Mạc An nhìn đôi mắt đen láy của Quy Quy, cười nói.

Quy Quy gật đầu cái rụp.

Thấy vậy, Mạc An lùi ra xa một đoạn, chỉ thấy Quy Quy rụt đầu vào trong mai, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng đất. Trong chớp mắt, một cái hộ thuẫn màu đất hiện ra, tựa như một cái bát úp ngược vững vàng bao lấy toàn thân nó.

“Thuật pháp phòng ngự.”

Mạc An lẩm bẩm.

Nhìn Mạc An còn đang suy tư, Quy Quy thu hồi hộ thuẫn, không trở về mà tiếp tục thi triển pháp thuật, đầu rùa ngẩng cao, theo một tiếng rít lớn, một quả cầu tròn to bằng cái bát màu nâu sẫm lốm đốm vàng bắn ra từ miệng nó, như đạn pháo lao thẳng vào tường viện.

“Rầm rầm rầm!" Tiếng nổ vang lên như sấm động, khói bụi cuồn cuộn phủ kín tiểu viện.

“Mạc Tiểu Nhị!”

Tiếng gào giận dữ của Mạc An vang lên từ trong làn khói. Người hắn phủ đầy bụi đất, vội vàng chạy ra khỏi động phủ, thấy vài tu sĩ xung quanh ló đầu nhìn, hắn mới dần tỉnh táo lại.

“Đồ con rùa! Mau vào phòng tu luyện trốn đi!”

Mạc An nhanh chóng truyền âm, sau đó lau lớp bụi trên mặt, nhe răng trắng bóc quay người lại, nặn ra một nụ cười hiền hòa rồi xin lỗi:

“Chư vị đạo hữu, thật sự xin lỗi, linh sủng của tại hạ luyện thuật pháp xảy ra chút sự cố.”

“Đạo hữu không sao là tốt rồi, lần sau luyện thuật pháp thì nên ra khu vực chuyên dụng, tuy có chút tốn linh thạch nhưng an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

Một nữ tu trung niên ở cạnh bên lên tiếng trước, tuy hơi bất ngờ trước uy lực của thuật pháp, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu.

“Đa tạ Lâm tiền bối, vãn bối nhất định sẽ chú ý.”

Mạc An chân thành cúi đầu cảm tạ.

“Đúng đấy nhóc Mạc An, sau này cẩn thận hơn, lỡ xảy ra chuyện thì không hay đâu!”

Một lão giả tóc hoa râm cũng lên tiếng dặn dò.

“Vâng, đa tạ Vương gia gia quan tâm.”

“Nếu Mạc đạo hữu không có việc gì, ta xin phép quay về trước.”

Người cuối cùng lên tiếng là một nữ tu trẻ tuổi, dung mạo như hoa đào, dáng người yểu điệu.

“Thật ngại quá, đã làm phiền Hà đạo hữu đang tu luyện rồi.”

“Không sao.”

Nói xong, Hà Miểu quay về động phủ.

Những người khác thấy không có chuyện gì cũng lần lượt tản đi, chỉ có Vương Hùng An khi rời đi còn nhắc nhở thêm vài câu.

---

Tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, Mạc An xây lại bức tường bị nổ tung trong viện, sau đó kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng tu luyện. Vừa bước vào cửa đã thấy thân thể to đùng Quy Quy rụt rè nằm im lìm nơi góc tường, nhìn vừa tội vừa thương, nghe tiếng mở cửa, thân thể nó khẽ động một chút, nhưng rồi lại im lặng như cũ.

Mạc An đi tới nhẹ nhàng xoa đầu nó, khẽ nói: “Ba không giận ngươi, là lỗi của ba đã nổi nóng với ngươi, tha lỗi cho ba được không?”

Thật ra Mạc An đã sớm hết giận, là hắn bảo Quy Quy thi triển pháp, chính nó làm gì hiểu nổi nặng nhẹ ra sao?

“Gù gù.”

Cái đầu rùa to chầm chậm ngẩng lên, đôi mắt đen sáng ánh lên bóng hình Mạc An đầy vẻ áy náy, biết thật sự không trách nó, Quy Quy vui mừng dụi dụi tay Mạc An, rất nhanh đã khôi phục tinh thần. Đến cả lúc chuẩn bị cơm tối, nó vẫn cứ lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ.

“Ăn đi nào, Tiểu Nhị nhà ta thức tỉnh thiên phú thuật pháp đúng là đỉnh chóp, sau này ba phụ trách động khẩu, ngươi phụ trách động thủ!”

Đặt một chậu lớn cơm linh mễ cùng thịt Sơn Trư kho trước mặt Quy Quy, Mạc An vui vẻ nói.

“Gù!”

Hai rùa vừa ăn vừa trò chuyện.

“Tiểu Nhị, mai ta sẽ đi xem giá túi linh thú, cố gắng mua một cái, vậy tháng sau hai chúng ta có thể ra quảng trường tán tu bày hàng rồi. À đúng rồi, trận pháp mê vụ để đề phòng cũng phải tìm Trận Pháp Sư sửa lại!”

“Gù.”

Quy Quy vừa ăn vừa đáp vài tiếng hưởng ứng, ăn xong hạt cơm cuối cùng, lau miệng xong, Mạc An lại nói tiếp: “Chuyện hôm nay đúng là ta suy nghĩ chưa chu đáo. May mà mấy người hàng xóm quanh đây đều dễ nói chuyện.”

Mạc An vừa nói vừa kể cho Quy Quy nghe cảm nhận của mình về những hộ gia đình sống xung quanh, cũng là để nó có khái niệm sơ lược.

“Ông lão Vương Hùng An tuổi tác đã cao, tu vi Luyện Khí tầng sáu, vì không con cái, đường tu đạo vô vọng nên dễ nói chuyện nhất. Tiền bối Lâm Khê cũng Luyện Khí tầng sáu, chắc vì con gái bà ấy trạc tuổi ta nên mỗi lần gặp mặt đều nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn quan tâm vài câu. Còn Hà Miểu, cô nàng ấy thì đúng là xinh thật, tu vi hình như là Luyện Khí tầng năm, tuổi cũng không lớn, thiên phú tu luyện khá tốt, nhưng với ai nàng ấy cũng mặt lạnh như băng.”

Hai bên động phủ của Mạc An lần lượt là mẹ con Lâm Khê Lâm Nhã và Vương Hùng An, bên trái xa hơn chút là Hà Miểu. Từ lúc Mạc An thuê động phủ chuyển đến đây từ năm trước, bọn họ đã ở đó rồi.

Qua vài tháng tiếp xúc, cũng hiểu sơ sơ vài phần. Theo Mạc An được biết, Vương Hùng An và Hà Miểu sống nhờ việc săn giết yêu thú – con đường mưu sinh của đại đa số tán tu trong phạm vi Minh Vân sơn mạch. Còn Lâm Khê là một Luyện Đan Sư nhất giai trung phẩm, dù có con gái phải nuôi, cuộc sống vẫn tốt hơn nhiều tán tu khác.

---

Thời gian nhanh chóng trôi tới ngày 28 tháng 2. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Mạc An tại Vương thị Đan Các.

“Vương thúc, tìm được người thay thế rồi ạ?”

Chạng vạng gần sát lúc tan việc, Mạc An hỏi Vương Xuân Nhạc. Thực ra, mười ngày trước hắn đã nói chuyện từ chức, khi đó Vương Xuân Nhạc cũng không giữ lại, ông biết thân phận Phù Sư nhất giai hạ phẩm của Mạc An, thêm việc giờ Quy Quy đã đột phá lên Luyện Khí trung kỳ, tiếp tục làm tiểu nhị ở đây tuy an ổn, nhưng chẳng phải lựa chọn lý tưởng. Tu sĩ muốn tinh tiến, muốn truy cầu đại đạo thì phải tranh, sao có thể vì an nhàn mà mất đi sắc bén? Mất đi chí tiến thủ thì tu sĩ cũng chỉ là phế nhân.

“Tìm rồi, ngày mai có hậu bối trong tộc tới nhận việc của cháu.” Vương Xuân Nhạc gật đầu.

Sắp chia tay, có trăm lời ngàn ý, nhưng cuối cùng ông chỉ nói: “Nếu sau này có khó khăn gì, cứ tới Đan Các tìm Vương thúc, chỉ cần trong khả năng, ta nhất định giúp hết sức.”

“Vâng! Cháu nhất định sẽ nhớ! Cảm ơn Vương thúc!”

Mạc An gật đầu thật mạnh. Tâm trạng bị một tầng u sầu mơ hồ bao phủ, là Vương thị Đan Các cho hắn chốn ổn định đầu tiên khi đến dị giới này, giải quyết ăn mặc ở, giúp hắn có được chỗ nương tựa nơi đất khách quê người, hắn sẽ ghi tạc cả đời sự giúp đỡ và dạy dỗ của Vương Xuân Nhạc.

Trở lại động phủ, lòng Mạc An vẫn trống trải, lưu luyến với Vương thị Đan Các và Vương thúc, luyến tiếc cuộc sống ổn định buổi ban sơ tu đạo, rồi sự mông lung khi rời khỏi chỗ dựa để đối mặt tương lai một mình, tất cả trộn lại thành cảm xúc nặng nề trong lòng.

Dù cảm xúc ngổn ngang, nhưng Mạc An chưa từng hối hận về quyết định của mình. Con đường nhân sinh, chẳng ai có thể đi cùng ai mãi mãi, con đường tu đạo lại càng như thế. Từ khi hắn giáng sinh vào thế giới lạ lẫm này, đã định sẵn cô độc.

“Gù.”

Cảm nhận được khí tức u ám mơ hồ trên người Mạc An, đầu rùa to lớn vươn qua cọ nhẹ vào người hắn, phát ra tiếng kêu bất an.

“Là Quy Quy à.”

Mạc An nhẹ giọng gọi, xoa đầu nó, rồi xoa xoa gương mặt cứng đờ của mình.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ đi theo con đường mình chọn, một mạch tiến tới là được rồi.