Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ánh dương màu cam đỏ dần nhô lên từ phương đông, những tia sáng rực rỡ chiếu rọi khắp Minh Vân sơn mạch đang say ngủ, Mạc An cũng bị một luồng hương thơm quyến rũ đánh thức.
“A."
Hắn ngáp dài một cái, lười biếng vươn vai rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Cảnh tượng hiện ra trước mắt là một bức tranh tiểu viện ấm áp, ống khói nhà bếp lượn lờ khói xanh, Quy Quy với thân hình to lớn đi ra từ nhà bếp, trên đầu đội hai cái bát một lớn một nhỏ, đi bằng hai chân thẳng tiến về phía bàn ăn. Nghe thấy tiếng động, nó quay đầu lại gọi một tiếng với Mạc An.
“Không tệ nha, Mạc Tiểu Nhị đã làm xong cơm rồi!”
Mạc An vừa nói vừa đi đến giếng nước chuẩn bị rửa mặt chải đầu.
Xử lý xong xuôi, hắn bước đến bàn ăn, thấy trên là một bát cháo linh mễ lớn và một đĩa to linh rau xanh xào nhạt.
Ăn thử một miếng, hương vị ngoài ý muốn lại rất ngon, Mạc An thật lòng khen ngợi: “Không tệ, không tệ, gần bằng ba đây nấu rồi, đột phá đúng là tốt thật, không chỉ thực lực tăng mạnh mà ngay cả kỹ năng sinh hoạt cũng ngày càng thuần thục.”
Bữa cơm này khiến Mạc An vô cùng thỏa mãn.
“Về sau cái chức tổng quản nội vụ nhà ta giao cho ngươi, phải làm cho đàng hoàng đấy nhé!”
Vỗ nhẹ chân trước của Quy Quy, Mạc An dặn dò với giọng điệu đầy kỳ vọng.
“Gù gù!”
Đôi mắt đen láy của Quy Quy sáng lên, nó vui mừng kêu một tiếng. Nhìn cái vẻ ngốc nghếch vui sướng kia, lại còn lon ton chạy đi rửa bát, Mạc An chỉ có thể bất lực chấp nhận sự thật là mình đã bị tước mất quyền nấu nướng.
Không tranh lại, căn bản là không tranh nổi.
“Một trăm tấm Thần Hành Phù tinh phẩm, sáu mươi tấm phẩm chất phổ thông, còn lại bốn mươi tấm phù giấy trống.”
Mạc An cẩn thận kiểm kê tài sản hiện tại của mình.
“Linh cuốc, linh liềm mỗi thứ một cái, linh thạch 35 khối. Năm mươi cây Tinh Ma Thảo trồng từ sớm vẫn chưa thu hoạch, đến tháng bốn sẽ đạt nhất giai trung phẩm; lứa mới trồng gần đây dự kiến giữa tháng bốn sẽ chín.”
Nói thật thì tình hình này không đến nỗi nghèo túng, nhưng cũng chẳng thể gọi là dư dả. Mạc An dự định hôm nay sẽ đến quảng trường tán tu thăm dò thử, nếu khả quan thì sau này sẽ mang Thần Hành Phù tinh phẩm ra bán. Nếu không thì cứ mãi tiêu hao tài nguyên để làm linh phù phẩm chất bình thường, người chịu thiệt chỉ có mình.
“Tiểu Nhị, ba đi kiếm cơm đây, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, đợi sau này có tiền mua được túi linh thú rồi, ba sẽ dẫn ngươi cùng đi bán phù luôn.”
“Gù.” (✪◡✪)
Quy Quy ấm ức gật đầu đồng ý. Mạc An xoa đầu nó một cái, mang theo tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức, bước lên đường đến quảng trường tán tu.
Túi linh thú nhất giai trung phẩm được coi là rẻ trong số linh khí cùng cấp, nhưng cũng phải hơn một trăm khối linh thạch, phải bán tầm hai mươi đến ba mươi tấm Thần Hành Phù mới đủ.
---
“Công pháp đại hạ giá đây! Đầy đủ ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cơ bản, cả Phong Lôi Băng đặc thù cũng có, đến đây nào, tìm được căn cơ cho mỗi tu sĩ!”
“Khoáng thạch đặc biệt từ sâu trong Minh Vân sơn mạch, không chói không lấp lánh, chủ yếu giản dị tự nhiên, mua là lời!”
“Thiếu niên à, người hữu duyên đây rồi! Lão phu chờ tám mươi năm nay mới gặp được tu sĩ khí vận hùng hậu như ngươi!”
“...”
Bước vào quảng trường, vẫn là cảnh tượng náo nhiệt như cũ.
Mạc An lại thấy tên lão già bịp bợm lần trước, xem ra lão này chuyên chờ ở cửa vào quảng trường để bắt mấy chú thỏ non chưa hiểu sự đời.
Đảo mắt quan sát qua các sạp hàng, Mạc An đi tới một căn phòng nhỏ phía đông cổng. Tại cửa sổ giao một khối linh thạch, lấy được một tấm thẻ đánh số.
“Số 57.”
Tuy hơi xa cổng vào, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Dù sao tu sĩ đến quảng trường tán tu đều có thói quen đi một vòng xem hết.
Tới chỗ chỉ định, giống như những nơi khác có sẵn một bàn một ghế cơ bản. Sạp dài tám thước, rộng năm thước, không tính là nhỏ, quét dọn sơ qua, Mạc An treo tấm vải đã viết sẵn lên.
Câu ngang: Thành tín bán phù, đảm bảo chất lượng.
Hai bên viết:
“Thần Hành Phù hạ phẩm - một tấm ba khối linh thạch hạ phẩm”
“Mười tấm hai mươi chín khối linh thạch hạ phẩm”
Ngắm nhìn tác phẩm “rồng bay phượng múa” của chính mình, thấy vẫn có thể nhận ra là chữ thì ngồi xuống. Hắn lấy túi vải trong ngực ra, rút hai tờ Thần Hành Phù làm hàng mẫu.
Vụ buôn bán đầu tiên cứ như thế mà bắt đầu, giống như hầu hết chủ sạp khác, hắn ngồi im chờ khách đến. Dù sao thì làm ăn đứng đắn, ai lại gào thét la lối chứ?
“Đạo hữu là Phù Sư sao?”
Cái mông vừa mới ngồi vững, chủ sạp bên trái chuyên bán Phong Lang - một tu sĩ râu ria rậm rạp hỏi thăm.
“Đúng thế, đạo hữu muốn xem thử không?” Mạc An cười thân thiện hỏi lại.
“Ha ha, ta thì thôi. Giờ Thần Hành Phù nhất giai hạ phẩm chẳng còn tác dụng gì với ta nữa. Làm Phù Sư tốt lắm, không cần đánh đánh giết giết, mà kiếm linh thạch lại nhiều!”
Râu rậm vừa nói vừa thở dài cảm khái, Mạc An chỉ cười không tiếp lời.
Ba khắc sau, sạp của Mạc An đón vị khách đầu tiên.
“Ta có thể để lên tay xem được không?”
Một nam thanh niên cao ráo, đường nét gương mặt cương nghị, mặc áo đen ngắn tay đi đến trước gian hàng Mạc An hỏi.
“Đương nhiên, đạo hữu cứ xem, linh phù ở chỗ ta đều đảm bảo chất lượng.” Mạc An lập tức niềm nở đón tiếp.
Thanh niên cẩn thận quan sát linh tính của phù và độ lưu loát của hoa văn, khẽ gật đầu.
“Quả thực không tệ, vậy lấy mười tờ đi.”
“A tốt!”
Gương mặt Mạc An toát ra nụ cười chân thành.
Đơn đầu tiên đã là đơn lớn, thật đúng là khởi đầu tốt đẹp! Nhanh chóng lấy túi vải trong ngực ra, đếm đủ mười tấm Thần Hành Phù đưa cho thanh niên.
Đối phương kiểm tra từng tờ một, xác nhận không có vấn đề gì, bèn lấy ra 29 khối linh thạch đặt lên bàn.
“Đạo hữu đi thong thả, sau này có nhu cầu cứ ghé lại nhé, nhất định sẽ có ưu đãi!”
Mạc An tiễn khách niềm nở.
Thanh niên vẫy tay chào lại.
Thu linh thạch một cách vui vẻ, Mạc An lấy ra cuốn Vân Dương Quận Chí đọc trong lúc chờ khách.
Minh Vân sơn mạch nằm ở ranh giới phía bắc giữa quận Vân Dương và Quảng An, ít giao lưu với bên ngoài, tài nguyên cằn cỗi, coi như một nơi hoang vu hẻo lánh. Hiểu thêm về thế lực các nơi và phong tục tập quán có lợi cho hành trình sau này của hắn. Tất nhiên cũng để mở mang kiến thức! Vừa đến đoạn ân oán tình thù giữa hai thế gia Tử Phủ họ An và họ Lâm thì bị một tu sĩ đến xem phù làm gián đoạn. Mạc An lập tức nở nụ cười đón tiếp, dù sao người mang linh thạch đến chính là thần tài!
“Đạo hữu xem này, Thần Hành Phù chỗ ta phẩm chất khỏi bàn cãi.”
Thời gian nhanh chóng trôi đến hoàng hôn, trong ánh tà dương đỏ rực, Mạc An nhấc tấm vải, kéo cái bóng dài lững thững trở về động phủ.
“Ực ực” uống một hớp lớn nước, lau miệng bằng tay áo, Mạc An gõ nhịp lên mặt bàn, sắc mặt đăm chiêu.
“Cảm giác này so với giao dịch trực tiếp cho Thanh Phong phù các cũng chẳng khác mấy.”
Hôm nay là lần đầu tiên Mạc An tự mình buôn bán, nói chung là thuận lợi.
Sau đơn hàng đầu tiên còn tiếp tục bán thêm vài lần, tổng cộng bán được mười tám tấm Thần Hành Phù. Ngoài đơn đầu giảm giá một khối linh thạch, những đơn còn lại đều bán với giá ba khối mỗi tấm.
Linh phù nhất giai hạ phẩm là loại hàng có giá trị cực kỳ ổn định, không phải vì cửa tiệm bán ba khối mà ngoài chợ không ai mua. Chỉ cần đảm bảo chất lượng, vẫn có tu sĩ tới mua.
Mạc An từng làm tiểu nhị ba năm, không thiếu kinh nghiệm bán hàng. Hôm nay nhờ bán được mười tấm một lượt mà lời hơn hai khối linh thạch, nhưng cũng tốn mất cả buổi chiều.
Thật ra đối với Phù Sư nhất giai hạ phẩm bình thường, tự bán ở quảng trường tán tu sẽ có lợi hơn. Nhưng vấn đề tuy chỉ là Luyện Khí tầng hai, phẩm cấp Phù Sư cũng chỉ có nhất giai hạ phẩm, nhưng Mạc An có thể tạo ra giá trị không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh. Nói trắng ra, thời gian của Mạc An đáng giá hơn, mà mục tiêu kéo dài thời gian tu luyện lại không đạt được, hành động hôm nay đúng là mặc quần mà đi tiểu, dư thừa vô dụng.
“Thật hồ đồ.”
Mạc An lẩm bẩm tự nói, cũng hơi hối hận vì hành động bốc đồng của mình.
“Hiện tại có hai cách: Một là tiếp tục bán linh phù cho Thanh Phong phù các, như vậy sẽ có nhiều thời gian vẽ phù hơn, tu luyện hay làm việc khác đều tốt. Cách còn lại là bán Thần Hành Phù tinh phẩm một tấm bốn khối linh thạch. Chắc chắn cầu nhiều hơn cung, mà mình chỉ cần bỏ ra chút ít thời gian là có thể bán xong, còn có thể kiếm nhiều linh thạch hơn.”
So sánh hai cách, cách thứ hai rõ ràng hơn hẳn. Nhưng nếu cứ làm vậy thì danh tiếng thiên tài vẽ phù của mình sẽ lan ra, cần phải kiểm soát cẩn thận mới được. Chỉ bán linh phù nhất giai hạ phẩm tinh phẩm, mà Quy Quy đã là Luyện Khí trung kỳ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Nghĩ vậy, Mạc An dần chìm vào giấc mộng.