Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“An! An!”

“Ái, đến đây, đến đây!”

Nghe tiếng gọi ngoài sảnh trước, Mạc An đặt sách xuống vội vàng chạy ra. Thấy hắn mồ hôi lấm tấm hấp tấp chạy tới, chưởng quỹ Vương Xuân Nhạc cũng không trách, biết hắn lại đang học kiến thức về linh thảo linh dược.

Với đứa nhỏ ngoan ngoãn ham học như vậy, con người luôn có thêm vài phần bao dung. Ông vỗ vai hắn nói: “Lại đang xem bách khoa toàn thư linh thực hả? Học nhiều cũng tốt nhưng giờ có khách đến bán linh dược, theo ta đi xem học hỏi chút.”

“Vâng, cảm tạ Vương thúc!” Mạc An biết ơn nói.

Cho hắn theo là để tích lũy kinh nghiệm, học thành sau này Vương Xuân Nhạc có thể đỡ vất vả. Cũng là vì thấy hắn chăm chỉ ham học, nên có lòng bồi dưỡng. Nếu không chuyện như phân biệt niên hạn, phẩm chất linh dược thì liên quan gì đến một tiểu nhị?

“Liêu đạo hữu chờ lâu rồi.”

Đến một gian phòng tiếp khách bán khép kín được ngăn bằng bình phong, Vương Xuân Nhạc tươi cười nói với một lão giả gầy gò để râu dê, vận hắc bào.

“Đâu có đâu có, mông ta còn chưa ngồi vững thì Vương chưởng quỹ đã đến rồi.” Lão giả họ Liêu phẩy tay, tỏ ý không ngại.

“Lần này Liêu đạo hữu mang tới món gì tốt vậy?”

Rót chén trà đưa cho Liêu Kinh Viễn, Vương Xuân Nhạc đi thẳng vào vấn đề.

“Không có gì đặc biệt, chỉ mấy gốc linh dược bình thường thôi.”

Miệng thì nói vậy, nhưng vẻ mặt lão giả đỏ hồng đắc ý đều không che giấu được, khiến Vương Xuân Nhạc càng thêm hiếu kỳ.

Mở chiếc hộp gỗ trên bàn, bên trong thình lình lẳng lặng nằm bốn gốc linh thảo phát sáng lấp lánh. Một gốc linh chi màu tử ngọc có vân đen và ba gốc linh thảo màu xanh có đốm trắng.

“Tử Ngọc Chi!” Vương Xuân Nhạc kinh hô.

Lão giả gật đầu bình thản: “Không sai, chính là chủ dược luyện chế Phá Chướng Đan dùng để đột phá bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ, ta cũng ngẫu nhiên mà có.”

Giọng điệu thì hờ hững, nhưng tư thế thì không hề lạnh nhạt chút nào - cứ như nông nô lật thân làm địa chủ vậy.

Mặc An thấy lạ, bình thường Vương Xuân Nhạc đối với tán tu bán linh dược đều rất khách khí mà, cũng không biết sao lão kia lại ra vẻ cao ngạo thế!

“Đạo hữu định bán thế nào?”

Vương Xuân Nhạc chẳng quan tâm thái độ của lão, dù sao linh thạch là thật, giao dịch lớn như này một năm cũng không có mấy vụ.

“Ta không muốn linh thạch, ta muốn một viên Phá Chướng Đan thành phẩm, Vương chưởng quỹ nghĩ sao?”

Nếu không phải vì Luyện Đan Sư có thể luyện nhất giai thượng phẩm Phá Chướng Đan ở Minh Vân sơn mạch rất ít, lão đâu đến đây bán linh dược quý như vậy chứ?

“Chuyện này.”

Vương Xuân Nhạc hơi khó xử – Phá Chướng Đan giúp phá tầng lá chắn đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, ở Minh Vân sơn mạch cũng là một loại đan dược khó cầu, chính Vương gia họ còn không đủ dùng, vì vậy đành khuyên: “Liêu đạo hữu ngươi đã Luyện Khí tầng tám không dùng được nó nữa, chi bằng ta tăng giá mua linh dược?”

“Ta không dùng được nhưng có một tôn nhi Luyện Khí tầng năm cần chuẩn bị sẵn, nếu bỏ lỡ lần này sau này cần thì khó lắm.”

Liêu Kinh Viễn không đồng ý - nếu như chỉ bán linh dược thì lão đã chẳng đến đây. Cháu lão thiên phú tốt, tướng mạo tuấn tú, đã câu được một nữ tu tiểu gia tộc, bán cho nhà nàng làm trợ lực cho tôn nhi chẳng phải càng tốt?

Nghe được lý do, Vương Xuân Nhạc cũng không cò kè nữa, nỡ lúc cháu lão cần đột phá mà không có đan, khả năng sẽ kết thù thì rắc rối. Mặc dù Vương gia không sợ, nhưng không cần thiết.

“Ba gốc Bạch Ban Thảo này niên hạn khoảng ba mươi năm, tính mỗi gốc mười viên linh thạch, đạo hữu thấy sao?”

Kiểm tra ba gốc còn lại xong, Vương Xuân Nhạc hỏi.

“Được, cảm tạ Vương chưởng quỹ chiếu cố!”

Giá cao hơn bình thường nửa khối linh thạch, sao lại không đồng ý. Hai bên hẹn ngày lấy Phá Chướng Đan rồi vui vẻ chia tay.

"Cháu nhìn ra được niên hạn ba gốc linh thảo kia là bao nhiêu không?”

Thấy người đi xa, Vương Xuân Nhạc quay sang hỏi Mạc An.

Quan sát kỹ càng, Mạc An chỉ vào linh thảo, chậm rãi nói: “Hai gốc bên trái chắc là khoảng ba mươi ba năm, gốc còn lại vừa tròn ba mươi.”

“Ha ha ha! Không sai, không sai, không sai chút nào!”

Vương Xuân Nhạc rất vui mừng - thiếu niên vững vàng, chăm học như vậy quả thật cũng không thấy nhiều. Nếu không phải con gái ông quá nhỏ, ông đều muốn Mặc An làm con rể mình.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi, ngoài tu luyện, làm việc và trêu rùa, Mạc An luôn âm thầm tích góp - hắn muốn đổi một động phủ có linh điền. Dựa vào thiên phú của bản thân, nhanh chóng kiếm thêm linh thạch.

Mây trắng lững lờ, năm tháng như rắc vàng.

Một năm sau, Mạc An bốn tuổi (tuổi rùa) đã hoàn thành nguyện vọng năm trước đổi được động phủ có nửa mẫu linh điền. So với nơi ở cũ nghèo nàn linh khí, lần này động phủ nằm ở rìa linh mạch cấp hai của tiểu phường Minh Vân. Phòng tu luyện linh khí tạm đạt nhất giai trung phẩm, còn linh điền đạt nhất giai hạ phẩm. Tiền thuê một năm là bốn mươi viên linh thạch, bằng tám tháng lương của hắn. Nghĩ lại mà đau lòng, động phủ cũ chỉ có năm viên linh thạch một năm thôi! Nhưng vì cuộc sống tốt đẹp sau này - đáng!

Đứng trong sân nhỏ, nhìn “giang sơn” mình mới khai khẩn, Mạc An hào hứng ngút trời. Chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn đảo mắt nhìn xuống Quy Quy to bằng cái đầu người dưới chân. Bế lên, vuốt ve đầu nhỏ của nó, đối mặt đôi mắt xanh nhỏ như hạt đậu, Mạc An cười gian xảo nói:

“Quy Quy à! Vì đổi cho ngươi chỗ ở tốt, ta lại hết linh thạch rồi đấy. Chủ nhân tốt thế này tìm đâu ra? Sau này ngươi phải hiếu thuận với ta cho đàng hoàng. Nói xem, pha trà, rót nước, giặt đồ, nấu cơm. Những thứ này có phải ngươi nên bao hết không? Thông cảm cho người ba già này một chút đi.”

“Ríu rít!"

Mạc bóc lột.

Tiểu Nhị đột nhiên rụt đầu vào mai.

“Thò đầu ra coi, đừng làm con rùa đen rụt đầu chứ!”

Nhìn con rùa giả chết, Mạc An giận không chỗ phát tiết. Búng búng vào mai rùa, Quy Quy vẫn bất động. Rùa dũng cảm, không sợ khó khăn!

“Được, đã có cốt khí thế thì ba ngày không được ăn cơm! Mỗi ngày chỉ được nhìn ta ăn thịt! Còn tiếp tục thế thì sau này chỉ cho ăn cỏ thôi!”

Mạc An quay lưng lại, giọng lạnh lùng, mặt không cảm xúc. Ra dáng một ông bố nghiêm khắc.

“π_π”

Tiểu Nhị u oán cực độ: Có ngươi, đúng là phúc phận của ta!