Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đi trên đường, Mạc An thả Quy Quy ra khỏi túi trữ vật, trong lòng vẫn còn chút thắc mắc về cuộc đối thoại với tu sĩ cường tráng kia. Chẳng phải Hậu Thổ Linh Quy có thể thức tỉnh thuật thai nghén khoáng thạch rất hiếm sao? Cơ mà hắn lại cảm thấy tuy giá Thổ Nguyên Châu cao hơn khoáng thạch bình thường cùng giai, nhưng cũng không đến mức quá khan hiếm nhỉ?

“Gù?”

Thế nào rồi? Có đáng tiền không?

Trước khi vào phường luyện khí, để tránh rắc rối, Mạc An đã thu Quy Quy vào túi linh thú nên giờ nó vẫn chưa biết tình hình.

Nhìn con rùa trong ngực đang thúc giục hỏi thăm, Mạc An giơ ra cử chỉ số sáu.

“Gù!”

Quy Quy trợn tròn mắt, đáng tiền thế sao! Tiếp đó trên mặt rùa lộ ra nụ cười tươi rói, nó cũng có thể kiếm tiền rồi. Trước đây toàn là Mạc An nuôi nó, sau này nó sẽ kiếm thật nhiều linh thạch để nuôi Mạc An, càng nghĩ càng vui!

“Tiểu Nhị, ta phải mua một cuốn bách khoa toàn thư về linh khoáng nhị giai để xem!”

Mạc An nói ra nghi hoặc của mình cho Quy Quy.

Mua xong một cuốn điển tịch dày cộp ghi chép về linh khoáng, hắn vội vàng mang theo Quy Quy trở về động phủ.

“À thì ra là vậy!”

Nhìn ghi chép về Thổ Nguyên Châu, Mạc An chợt hiểu ra. Hóa ra Thổ Nguyên Châu cũng có thể được sinh ra trong các linh khoáng thuộc tính thổ, mặc dù ít hơn so với các loại khoáng thạch khác, nhưng về cơ bản những viên lưu thông trên thị trường đều được đào từ trong khoáng mạch. Thổ Nguyên Châu do Hậu Thổ Linh Quy sản sinh mới là truyền thuyết, chỉ có điều chất lượng lại rất cao.

Dù sao Hậu Thổ Linh Quy là yêu thú có giới hạn trưởng thành phổ biến ở Trúc Cơ đỉnh phong, vốn đã ít thấy, số lượng có thể thức tỉnh năng lực thai nghén khoáng thạch lại càng hiếm. Vì vậy, tuy tu sĩ kia thấy viên Thổ Nguyên Châu của Mạc An có chất lượng cực tốt, nhưng cũng không nghĩ đến việc nó xuất phát từ Hậu Thổ Linh Quy.

Biết được sự thật, Mạc An không hề thất vọng, ngược lại còn cảm thấy rất tốt, càng đặc biệt càng khan hiếm thì rủi ro càng cao.

Giải quyết xong nghi ngờ trong lòng, Mạc An lấy sáu nghìn linh thạch vừa bán Thổ Nguyên Châu gộp với với số tiền tích góp được trong hai năm qua. Hắn đột nhiên nhìn Quy Quy bên cạnh, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhị, bây giờ chúng ta có hơn ba vạn hai nghìn khối linh thạch rồi, chúng ta chuẩn bị thêm một chút nữa rồi xuất phát nhé?”

“Gù.”

Quy Quy gật đầu, hiện tại nó đã đột phá Trúc Cơ, họ thu thập được khá nhiều hạt giống linh thảo linh dược, cũng tích lũy gần đủ linh thạch. Ban đầu đặt ra bốn mục tiêu, trừ chưa mua thuyền biển thì đều đã thực hiện được. Thời cơ cũng chín muồi, nó cũng rất mong đợi được đến Vạn Tinh Hải.

“Được, vậy ta đi hỏi thăm về phi thuyền tiếp theo bay đến Thiên Lan Tông, thời gian còn lại chúng ta sẽ bổ sung thêm một ít vật tư. Trước khi đi, ta sẽ bán hết số linh phù còn lại, chắc chắn sẽ thu được một khoản linh thạch lớn nữa. Đến lúc đó chúng ta sẽ bổ sung thêm một số hạt giống linh dược tại Thiên Lan phường thị, chắc chắn ở đó sẽ nhiều chủng loại hơn, cũng tiện thể mua thuyền biển luôn.”

Sau khi nói cho Quy Quy về những sắp xếp tiếp theo, Mạc An tranh thủ vài ngày này chuẩn bị làm quen với pháp thuật phòng ngự duy nhất của mình – Linh Nguyên Tráo, ra ngoài đi lại có thêm năng lực bảo vệ tính mạng luôn là điều tốt.

Có thể tu luyện Linh Nguyên Tráo khi hắn đột phá Luyện Khí trung kỳ, lực phòng ngự được duy trì chủ yếu dựa vào linh khí, mà linh lực của hắn tinh thuần và dồi dào nên năng lực phòng ngự vẫn rất tốt.

Thấy Mạc An bắt đầu luyện tập thuật pháp, Quy Quy cũng nằm xuống hấp thụ linh khí tăng cường tu vi.

“Hai tháng sau ư?”

“Đúng vậy, hai tháng sau sẽ có phi thuyền cỡ lớn bay đến Thiên Lan Tông.” Nữ tu sĩ trung niên mặc trang phục tông môn gật đầu với Mạc An.

“Vậy ta đặt một vé phi thuyền.”

Nói rồi, Mạc An lấy ra hai nghìn linh thạch.

“Được, đây là bằng chứng, ngươi cầm giữ cẩn thận. Nếu mất chúng ta sẽ không cấp lại đâu.” Nữ tu sĩ trung niên lấy ra một tấm thẻ ngọc đưa cho Mạc An.

“Ta biết rồi.”

Cảnh Nguyên phường thị cách Thiên Lan Tông cực kỳ xa xôi, giữa chúng cách nhau hàng triệu dặm, đi qua vô số núi non hùng vĩ, sông lớn cùng hồ ao đầm lầy. Phi thuyền tứ giai phải đi mất hơn một tháng mới có thể đến, vì vậy mỗi năm chỉ có một hoặc hai chuyến bay qua lại.

Vùng đất rộng lớn phía đông nam Thương Châu có trình độ tu luyện khá lạc hậu, chỉ có vài thế lực Nguyên Anh, trong đó Thiên Lan Tông nằm bên bờ biển là mạnh nhất, nghe đồn trong tông có gần mười vị Nguyên Anh chân quân tọa trấn.

Khoảng thời gian tiếp theo, Mạc An mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian để vẽ phù, trong đó có không ít Thần Hành Phù nhất giai thượng phẩm tinh phẩm.

Sau khi tạm biệt vài tu sĩ quen biết, bán một lượng lớn linh phù cho Hắc Nha Các, hắn cũng chia tay Dương Khâu.

Dù có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục hợp tác với Mạc An nhưng Dương Khâu vẫn gửi lời chúc phúc chân thành, ra cửa tiễn Mạc An đi xa rồi mới quay lại cửa hàng.

Thời gian nhanh chóng gần đến ngày khởi hành.

Mạc An dùng Dịch Dung Thuật và Khí Ẩn Thuật thay đổi hình dạng và khuôn mặt, đến vài cửa hàng bán hết mấy trăm tấm linh phù còn lại, thu được thêm một khoản linh thạch lớn. Sau khi về động phủ ăn tối với Quy Quy, Mạc An nhìn về ba cái chum lớn ở góc phòng. Những cây Trường Linh Thảo bên trong đã đạt đến nhất giai thượng phẩm từ một năm trước, ra hoa kết hạt, sau khi thu được hơn hai mươi hạt giống thì Mạc An không đào chúng lên mà để chúng tiếp tục phát triển. Nhưng bây giờ phải đi rồi, chuyến đi này không biết xa hàng nghìn tỉ dặm, cũng phải mất vài năm, giờ chỉ có thể thu hoạch chúng thôi.

“Tiểu Nhị, đào Trường Linh Thảo!”

Sau khi ngắm nhìn một lúc lâu, Mạc An bắt đầu gọi Quy Quy hái Trường Linh Thảo.

Khi đào, cả hai rùa đều tỏ ra khá lưu luyến, gần mười năm rồi, ngày nào cũng chăm sóc tỉ mỉ nên nảy sinh tình cảm. Cẩn thận đào cả gốc lên, Mạc An cẩn thận đặt ba cây Trường Linh Thảo chất liệu như phỉ thúy, màu xanh ngọc bích tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm vào hộp ngọc.

“Tiểu Nhị, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

“Gù.”

Đêm đó, cả hai không ai tu luyện, dù không có quá nhiều tình cảm với Cảnh Nguyên phường thị, nhưng dù sao cũng đã ở đây năm năm, khi rời đi vẫn có một chút buồn bã chia ly.

Nhìn ánh trăng tròn đổ xuống khung cửa sổ, Mạc An cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu.

“Tiểu Nhị, chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng nhìn thoáng qua nơi đã sống vài năm, Mạc An xoay người rời đi.

“Gù”

Quy Quy đang nằm trên vai Mạc An, quay đầu nhìn mấy lần mới quay về, ủ rũ rúc đầu vào cổ Mạc An. Tuy nhiên cảm xúc của nó cũng nhanh chóng qua đi, khi nhìn thấy những chiếc phi thuyền đủ màu sắc hình dáng khác nhau, đẹp đẽ và ngầu lòi ở bến đậu, nó lập tức phấn chấn trèo lên đầu Mạc An, mở to mắt bận rộn nhìn trước nhìn sau.

Theo sự chỉ dẫn của thẻ ngọc, Mạc An đi sâu vào trong bãi đậu phi thuyền rồi mới dừng lại.

Trước mắt đậu một chiếc phi thuyền lớn nhất mà Mạc An từng thấy từ trước đến nay, toàn thân màu trắng nhạt, trên thân thuyền khắc những đường vân mây mờ ảo bay bổng. Chiều dài trước sau tới cả trăm trượng, chiều rộng cũng ba mươi trượng, nhìn thoáng qua đây đâu giống một chiếc phi thuyền, hoàn toàn là một tòa lầu các phức hợp cỡ lớn.

Sau khi xuất trình thẻ ngọc, Mạc An men theo cầu thang hạ từ trên cao mà bước lên. Leo được độ cao tương đương mấy tầng lầu, tầm nhìn bỗng trở nên thoáng đãng, trước mắt hiện ra một boong thuyền khổng lồ, lúc này trên đó đã lác đác không ít tu sĩ tụ tập.

Mạc An quan sát một chút, bắt đầu tìm kiếm mình gian phòng ứng với thẻ ngọc của mình, tám mươi chín chữ Đinh.

Đẩy cửa bước vào, đó là một không gian cực kỳ chật hẹp, dài chưa đến một trượng, chiều rộng chỉ khoảng năm thước, một chiếc giường đá đặt một cái bồ đoàn phía trên, ngoài ra không còn đồ nào khác.