Trường Sinh Tiên Quy

Chương 49. Dự Định Của Sáu Người

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mỗi tầng của hải thuyền đều có một khu vực dành cho tu sĩ dùng bữa. Đến nơi, Mạc An run rẩy nhìn thực đơn trong tay gọi bốn món linh thiện, một món nhị giai hạ phẩm, ba món nhất giai thượng phẩm, tốn gần một nghìn linh thạch.

“Tiểu Nhị, ăn đi!”

Nói xong câu này, Mạc An không còn tiếc linh thạch nữa, ăn ngấu ăn nghiến, cố gắng dùng mỹ thực để làm tê liệt trái tim đang rỉ máu vì đau xót của mình. Linh thiện nhị giai rất dồi dào năng lượng, Quy Quy với cái bụng không đáy cũng ăn no căng tròn. Bốn món ăn và một chậu cơm linh mễ lớn được hai rùa ăn sạch không còn một hạt.

Vừa vịn thắt lưng vừa ợ hơi no nê, Mạc An lảo đảo ôm Quy Quy đi về phía boong thuyền.

“Trâu đạo hữu, đến Vạn Tinh Hải rồi thì ngươi định ở lại đó hay tiếp tục đi về phía đông?”

“Tuổi thọ lão phu không còn nhiều, Vạn Tinh Hải vẫn tương đối bình ổn, ở đó có lẽ sẽ an toàn hơn. Nhưng ta đã không còn thời gian rồi, đến lúc đó sau khi hỏi thăm một phen, ta định đến tiền tuyến chống hải thú của nhân tộc xem sao.”

Mạc An đến boong thuyền như thường lệ tìm một chỗ ngồi xuống, song cuộc đối thoại giữa một trung niên mặt trắng không râu và một lão tu sĩ bên cạnh đã thu hút sự chú ý của hắn.

“Lâm đạo hữu dự tính thế nào?”

Người tu sĩ trung niên cười nói: “Ta ấy à chỉ là tam linh căn, ngộ tính cũng bình thường, lại không có tâm cầu đạo kiên định, sau này e rằng tu vi sẽ không có đột phá lớn nữa. Vậy nên ta đến bên Quỳnh Châu này một là du lịch, hai là cũng có ý muốn lập gia tộc, kéo dài huyết mạch cũng không tồi.”

“Thì ra là vậy.”

Lão tu sĩ khẽ gật đầu đáp: “Việc tìm kiếm nơi dừng chân ở đây đơn giản hơn hầu hết các nơi trên đại lục chúng ta, nhưng cũng phân theo khu vực. Lão phu nghe nói những khu vực biên cương mới khai phá của tu sĩ Quỳnh Châu, hoặc những vùng biển mà nhân tộc và hải tộc thường xuyên xung đột, thay đổi chủ liên tục trong nhiều năm, quả thực chỉ cần một cái giá rất nhỏ là có thể sở hữu một hòn đảo có linh mạch, nhưng những vùng biển tương đối bình ổn khác thì khó nói.”

“Nơi an toàn thì ở đâu cũng giá trị cao, tuy nhiên nói chung dù là dùng linh thạch mua đảo, cái giá phải trả hay sau này cống nạp cho thế lực bảo hộ, đều nhỏ hơn so với đại lục.”

Hiển nhiên nam tu sĩ trung niên cũng đã tìm hiểu không ít.

Lão tu sĩ nghe xong câu trả lời, trầm mặc một lát: “Tu sĩ chúng ta cả đời đều tranh đấu, đều lựa chọn, chọn khu vực có độ an toàn cao thì phải bỏ ra cái giá lớn. Nếu lựa chọn khu vực mới khai phá, ngoài thực lực bản thân ra còn phải xem vận may. Ngộ nhỡ hải tộc quay lại xâm lược thì mọi thứ thành công dã tràng, mất hết cả người lẫn của, nhưng nếu sau đó ổn định lâu dài thì tương đương với việc dùng cái giá cực nhỏ để có được tài nguyên khổng lồ.”

“Tài nguyên ta mang theo e rằng không đủ mua một hòn đảo có linh mạch nhị giai ở khu vực khai phá sâu hơn, chỉ có thể sống ở đó vài năm trước, sau khi hiểu biết thêm rồi mới tính toán.”

Nghe đến đây, ánh mắt Mạc An lóe lên, điều này trùng khớp với suy nghĩ của hắn.

Đợi đến khi nghe hai người nói sang những chủ đề khác, Mạc An mới đứng dậy trở về phòng.

Khoảng thời gian tiếp theo vì muốn tìm hiểu thêm thông tin, Mạc An đến boong thuyền thường xuyên hơn, dần dần cũng quen biết được vài người. Trong số đó có ba tu sĩ Luyện Khí và hai tu sĩ Trúc Cơ, hai vị Trúc Cơ chính là lão giả họ Trâu và trung niên họ Lâm, Mạc An cũng cố ý bắt chuyện với họ.

Vài người thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập nói về dự định tương lai, về phong tục tập quán quê hương, về hoài bão trong lòng, nghĩ gì nói nấy. Mạc An phát hiện ba tu sĩ Luyện Khí đều chí khí ngút trời, đầy nhiệt huyết nói tới cuộc sống tương lai, còn hai tu sĩ Trúc Cơ thì bình thản hơn nhiều.

Lại một lần tụ họp nhỏ.

“Trâu tiền bối, trước đây không phải ngài nói mình là tu sĩ gia tộc sao? Thế nào lại cam lòng bỏ lại tất cả đến đây?” Một thanh niên gầy gò hỏi với vẻ khó hiểu.

Trâu Văn Cương cười ha hả nhìn hắn ta một cái rồi nói: “Thời niên thiếu lão phu đã lập chí lớn cả đời bầu bạn với đạo, mặc dù thiên phú chỉ là tam linh căn nhưng tu luyện chăm chỉ nên tiến bộ không chậm, chưa đến bốn mươi tuổi đã thành công Trúc Cơ, khi đó trong lòng ý chí bừng bừng, tuổi trẻ khí phách ngút trời, ai ngờ tai họa bất ngờ ập đến, gia tộc gặp đại nạn. Ta bất đắc dĩ phải gánh vác trách nhiệm lớn nhất, tiếp đó mấy chục năm mưa gió bão táp, ta cũng bị kẹt trong một góc nhỏ. Cho đến những năm gần đây hậu bối trong gia tộc có người có thể gánh vác được trọng trách, nhân lúc còn chút thời gian, ta muốn ra ngoài xem sao.”

Nhìn vẻ mặt lão già bình thản đang cười ha ha nói chuyện, vài người nghe xong không khỏi im lặng. Vài câu nói này nghe thì đơn giản, nhưng có thể tưởng tượng được sự gian nan chua xót trong đó. Từ khi còn trẻ đến khi về già hai trăm năm tấm lòng kiên định cầu đạo không đổi, nỗi đau của cánh chim non bị gãy, sự dày vò tinh thần của con chim ưng bị giam cầm trong một góc nhỏ, uất ức không thể vươn cao.

Từng thứ, từng thứ đều là thuốc độc gặm nhấm tâm trí, vậy mà lại được ông ấy kể ra một cách bình thản như vậy. Nhìn lão già trước mắt mang vẻ mặt ôn hòa, kể về hơn hai trăm năm sóng gió của mình mà như đang kể chuyện của người khác, đột nhiên trong lòng Mạc An dâng lên một cảm xúc khó tả. Kính phục, khâm phục, cảm động, có lẽ đều có cả.

“Sao mọi người lại làm bầu không khí nặng nề thế này? Bây giờ lão phu cảm thấy tốt hơn bao giờ hết trong hơn trăm năm qua, cơ thể nhẹ nhõm, tinh thần lại càng tự do.” Trâu Văn Cương thấy bầu không khí đột nhiên trầm lặng sau khi mình nói xong, giả vờ không vui nói.

Nói rồi còn vỗ vai Quách Tiểu Bảo đang đứng cạnh mang vẻ mặt đầy áy náy.

“Lòng hướng đạo của Trâu tiền bối thật khiến vãn bối vô cùng khâm phục!” Bạch Tráng là thể tu với cơ bắp cuồn cuộn, cũng mở miệng làm nóng không khí.

Mấy người khác cũng bắt đầu nói sang chủ đề khác.

“Hai vị tiền bối, kinh nghiệm hai vị phong phú, có thể nói cho vãn bối và Trần đạo hữu về công việc chuẩn bị ban đầu để kinh doanh một hòn đảo được không?” Mạc An cũng tiếp lời nói.

“Đúng vậy, trước tiên xin được học hỏi kinh nghiệm từ các vị, sau này chúng ta cũng có thể ít đi đường vòng hơn.” Trần Bắc Xuyên nghe xong vội vàng nói.

Trần Bắc Xuyên và Mạc An đều có ý định trở thành đảo chủ. Trong sáu người ở đây, có ba người muốn kinh doanh đảo và lập thế lực, ba người còn lại muốn xông pha rèn luyện.

“Vậy lão phu sẽ nói cho các ngươi nghe ý kiến của ta.”

Thấy hai đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, Trâu Văn Cương vuốt râu nói: “Theo lão phu thấy, để phát triển một thế lực hoặc kinh doanh tốt một khu vực, ưu tiên hàng đầu tự nhiên là vấn đề an toàn. Vì vậy đại trận bảo vệ đảo sẽ trở thành quan trọng nhất, cái gì cũng có thể tiết kiệm, duy chỉ linh thạch cho trận pháp phòng hộ là tuyệt đối không thể tiết kiệm. Ngoài ra còn có dân số, dân số này bao gồm hai loại: Một loại là tu sĩ và một loại đương nhiên là người phàm - cơ sở để sản sinh tu sĩ, sự phát triển của người phàm cũng quan trọng không kém.”

Đối với dân số, hiện tại Mạc An chưa có quá nhiều suy nghĩ, chủ yếu là tình hình của hắn khác với những người khác. Hắn chuẩn bị mua đảo xong, kinh doanh một thời gian rồi mới tính.

“Tiếp theo là các sản nghiệp chèo chống phát triển. Trong đó thượng sách là lấy Đan, Khí, Trận, Phù và các bách nghệ tu tiên khác làm ngành nghề trụ cột, có thể tích lũy nhiều tài nguyên nhất. Còn trung sách là lấy trồng trọt linh điền, nuôi dưỡng linh thú hoặc sản nghiệp sản xuất tài nguyên, thế lực loại này cũng có thể chịu đựng được sóng gió. Cuối cùng lấy sản nghiệp trụ cột là săn yêu, thu thập, cực kỳ không ổn định, dễ có nhân lực thương vong, không chịu nổi một chút biến cố nào. Đương nhiên, sản nghiệp của một thế lực thường là sự kết hợp chéo của các loại trên, điều này phải xem tỷ trọng của từng loại.”

Khi Trâu Văn Cương nói, Mạc An lặng lẽ lắng nghe. Ông ấy từng nắm giữ một gia tộc, đương nhiên hiểu rõ những điều này hơn mình rất nhiều, lại còn có nhiều kinh nghiệm để mình tham khảo.

Trâu Văn Cương nói xong, Lâm Triều Thiên cũng đưa ra cái nhìn của mình, nhưng rõ ràng không có giá trị bằng những gì Trâu Văn Cương chia sẻ, tuy nhiên vẫn có không ít điểm đáng học hỏi. Mạc An ghi lại từng điều mà hắn cảm thấy liên quan hoặc hữu ích cho bản thân.

Kết thúc cuộc giao lưu, Mạc An mang đầy thu hoạch trở về.