Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên đường trở về sau khi bắt linh quỷ, Vũ Nhu Tử từng nói với Tống Thư Hàng rằng năm ấy cha của cô chỉ phong ấn một con linh quỷ trong Quỷ Đăng Tự. Vậy mà khi Vũ Nhu Tử hàng phục linh quỷ thì lại có hẳn hai con.
Linh quỷ không sinh con, vậy con linh quỷ mới kia là từ đâu ra?
Chẳng lẽ hai con linh quỷ này, một giới tính nam, một giới tính nữ, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, thành thử nảy sinh tình yêu câấm kị trong giới ma quỷ ư?
Hoặc là, có kẻ cố tính nhét linh quỷ vào Quỷ Đăng Tự để nuôi dưỡng.
Nếu là trường hợp đầu tiên thì không có gì phải lo.
Nhưng nếu là trường hợp thứ hai thì lớn chuyện rồi!
Theo tình hình hiện giờ, xem chừng trường hợp hai dễ phát sinh hơn.
“Nếu là cái trường hợp sau thì kẻ đó muốn lấy lại linh quỷ từ tay mình sao?”
Tống Thư Hàng chợt ngộ ra
Lấy lại xong thì tiện thể giết hắn luôn?
Thế giới của tu sĩ thực tàn khốc.
Bởi họ có được thứ sức mạnh vượt trội, nên những quy luật phàm tục khó mà trói buộc chúng tu sĩ được.
Thứ có thể trói buộc họ, hẳn là chỉ có đạo đức, luân lý, và điểm giới hạn của mỗi “con người”. Khi bản thân tu sĩ không còn quan niệm về đạo đức hay luân lý thì chẳng còn gì trói buộc được họ nữa, khi ấy, tu sĩ có thể làm bất cứ chuyện gi.
Giết chóc, bạo lực, áp bức, coi mạng người như rơm rác, thỏa thuê tàn phá... Tất cả những việc ấy tạo nên một thế giới hiểm ác và tàn khốc của các tu sĩ.
Ngươi lấy bảo vật của ta, ta giết cả nhà người. Những tu sĩ tà phái cực đoan thực sự có thể hành động như thế.
Tống Thư Hàng còn chưa thăng tới trúc cơ mà đã phải tiếp xúc với cái khía cạnh tàn khốc ấy rồi.
“Đương nhiên, còn một trường hợp cuối cùng.”
Tống Thư Hàng cầm “Phong hồn băng châu” trên tay, trường hợp cuối cùng chính là, có kẻ nổi lòng tham tài, trước đây hắn không che giấu phong hồn băng châu kỹ, nên rất có thể, trong lúc hắn lơ là, có kẻ gian ác nào từng nhìn thấy Băng Châu. Do đó, kẻ ấy muốn giết người cướp của.
Nếu thật là vậy thì đứng dưới góc độ của người bị hại, kẻ này càng đáng chết.
“Nhưng kẻ nọ đã vào phòng, thậm chí còn mò tới bên giường của mình, vậy tại sao vẫn chưa ra tay chứ?”
Lưỡi dao rơi sát giường, không thể nào có chuyện đã tiếp cận được mục tiêu mà lại trắng tay ra về được.
“Chẳng lẽ có người bảo vệ mình ư?”
Tống Thư Hàng nhớ tới cái mùi máu thoang thoảng kia.
Là Dược Sư tiền bối asao?
Cất kỹ lưỡi dao mỏng này, Tống Thư Hàng định tranh thủ lúc chưa lên lớp thì ghé qua chỗ Dược Sư một chút.
Hắn có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi tiền bối.
Hơn nữa, hắn còn muốn thỉnh giáo cách để “đề cao cảnh giác” và “che giấu bảo vật”.
**********
Rửa mặt xong, Tống Thư Hàng vội vã mặc quần áo, bỏ cả bữa sáng, hớt hải chạy ra khỏi trường.
Lúc đi khỏi ký túc xá nam, hắn nhìn thấy phía xa xa có một bóng dáng cao to đang vẫy vẫy tay với mình.
“Thư Hàng.”
Bóng dáng kia càng lúc càng gần, người này chính là Nam Hạo Mãnh, thanh niên to con bị Tống Thư Hàng đánh tới tấp tối qua.
Tống Thư Hàng dừng chân lại, nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc.
“Tôi tìm được kẻ đang điều tra tin tức về cậu rồi này.”
Sau khi lại gần Thư Hàng, Nam Hạo Mãnh mới nói nhỏ.
Tống Thư Hàng thoáng giật mình:
“Năng suất thật đấy, nhanh hơn cả tôi nghĩ nữa.”
Mới chỉ trong một đêm thôi mà?
“Đúng rồi, sống trong cái thời đại như vũ bão này, nếu cậu không gia tăng năng xuất thì sẽ bị thế giới đào thải đấy.”
Nam Hạo Mãnh phán cho một câu vô cùng triết lý, nhưng nhìn cái ngoại hình đô con này, ghép vào cái sự triết lý ấy lại có gì đó sai sai.
Thực ra, việc điều tra tin tức Thư Hàng muốn cũng thuận lợi ngoài dự kiến của Nam Hạo Mãnh. Anh ta chỉ ra lệnh cho hai tên lưu manh đi tìm người Tống Thư Hàng cần, vậy mà chẳng bao lâu sau, hai tên đó đã báo tin về.
Cũng tại sau cái đêm bị Tống Thư Hàng tẩn cho bầm dập, hai người đó cũng thầm tìm hiểu thông tin về Tống Thư Hàng. Vậy nên, với những lượng tin tức cơ bản đã nắm được, họ dễ dàng khoanh vùng mục tiêu với tốc độ cực nhanh.
“Kẻ đó là ai thế?”
Hiện tại đúng là lúc Tống Thư Hàng cần tin tình báo này.
“Là một sinh viên ở trường chúng ta, năm hai, khoa Tài Vụ, học nội trú. Phòng ký túc của kẻ đó cách đây không xa, muốn qua xem thử không?”
Nam Hạo Mãnh trả lời.
Tống Thư Hàng nhíu mày, không phải người lạ mà là sinh viên trường mình sao?
Nhưng rồi hẳn ngộ ra, kẻ muốn có tình báo của mình đương nhiên sẽ không ngu đến độ lộ mặt trực tiếp rồi. Thời đại bây giờ, chỉ cần trả tiền là có thể dễ dàng sai khiến người khác thu thập thông tin hộ mình.
Người sinh viên kia hẳn là một trong những kẻ được thuê rồi.
Tống Thư Hàng nhìn đồng hồ:
“Vẫn còn sớm, chúng ta qua xem đi.”
Nói đến đây, hắn thầm siết tay thành quả đấm.
**********
Tại ký túc xá nam của khoa Tài Vụ.
Được một ngày hiếm hoi Lâm Đào dậy sớm. Hai hôm nay cậu chàng vô cùng vui vẻ, sáng hôm trước có tên nhà giàu rửng mỡ, cho cậu một khoản tiền tương đương với phí sinh hoạt một năm, nhờ cậu điều tra một sinh viên ở đại học Giang Nam có tên Tống Thư Hàng.
Kẻ đó nói, dạo này con gái mình bám rịt lấy cái người tên Tống Thư Hàng đó, hắn có chút lo lắng, nên nhờ Lâm Dào điều tra chút thông tin cá nhân của cậu Tống Thư Hàng nọ.
Lâm Đào vừa nghe là biết thừa người nọ nói dối —— nhưng nể mặt người ta cho mình nhiều tiền thế, cứ coi như là nói thật cũng chẳng sao.
Ai mà chẳng yêu tiền chứ, hơn nữa việc thu thập chút thông tin về một người cùng trường quá là đơn giản. Vậy nên, cậu nhận tiền rồi đi kiếm cả tá tin tức về Tống Thư Hàng.
Đột nhiên được một khoản tiền như thế, hai ngày nay Lâm Đào cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bỗng nhiên, có tiếng ai gõ cửa vang lên.
“Xin hỏi, bạn Lâm Đào có ở phòng này không?”
Có giọng một cậu thanh niên rất dịu vang tới, chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy thân thiết.
“Sớm thế này, ai tìm mình thế nhỉ?”
Lâm Đào có chút nghi hoặc, nhưng vẫn quyết định mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Lâm Đào liền thấy tầm mắt bị chặn cứng. Một người đàn ông lực lưỡng, cao chừng hơn hai mét, lạnh mặt đứng chắn trước cửa, tỏa ra khí thế ngùn ngụt khiến cậu ta giật nảy mình.
Cậu chỉ muốn đóng cửa ngay lập tức.
“Cậu là Lâm Đào đúng không?”
Giọng nói thân thiết kia lại vang lên.
Bấy giờ, Lâm Đào mới nhận ra, bên cạnh gã đô con còn một người thanh niên hiền lành khác.
Sau khi thấy người nọ, Lâm Đào thoáng thả lỏng rồi đáp:
“Tôi đây, cậu tìm tôi có việc gì?”
“Chào cậu, tôi là Tống Thư Hàng.”
Vẻ hiền lạnh trên gương mặt Tống Thư Hàng lặn mất tăm.
Tống Thư Hàng, tên này nghe quen thế nhỉ?
Ôi cái đệch, đây chẳng phải là cái tên mà gã nhà giàu rửng mỡ muốn nhờ mình điều tra sao?
Lâm Đào nhận ra điểm bất thường, cậu nhanh chóng rụt về sau, toan đóng cửa.
Nhưng Tống Thư Hàng đã vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên cửa một cái:
“Có vẻ như bạn Lâm Đào đây biết tôi rồi nhỉ.”
Sau đó, Lâm Đào nhận ra, mình không tài nào đóng cửa được.
Cậu chàng hoảng hốt không thôi, cái sức khỏe kinh khủng gì thế này. Nhìn đâu có to con, vậy mà người này chỉ đặt nhẹ tay lên cửa thôi cũng khiến cậu không tài nào nhúc nhích được cánh cửa này, dù cho dùng hết sức bình sinh, thậm chí còn đu cả người lên mà vẫn không hề có tác dụng.
“Thấy cậu phản ứng thế này thì tôi biết mình không tìm lầm rồi. Lâm Đào, cậu muốn nói chuyện với tôi hay nói chuyện với quả đấm của tôi đây?”
Tống Thư Hàng gằn từng chữ một cách vô cùng lich sự —— dù là người lành tính như hắn thì cũng sẽ giận điên lên, bởi kẻ làm lộ tình báo này suýt nữa thì đã gián tiếp hại chết hắn.
Chính vì những tin tức bị rò rỉ này, mà hắn, bạn bè và người thân của hắn, đều rất có thể sẽ gặp phải nguy cơ bị giết! Nếu đến thế mà còn không giận thì hắn chính là chúa cứu thế từ bi và bác ái rồi.
Trong một thoáng, Tống Thư Hàng rất muốn đánh cho kẻ này tàn tật suốt đời.
“Cậu đừng có làm bừa, đang ở trường đấy. Nếu cậu làm bừa thì chẳng ai được yên đâu.”
Lâm Đào vội vàng nói
“Cám ơn cậu đã nhắc.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Vậy bạn Lâm Đào à, bạn có chắc chắn là cả đời này bạn không ra khỏi trường hay không?”
Chỉ cần mày vừa bước khỏi trường là sẽ phải nói chuyện với quả đấm của tao ngay.
Lâm Đào không ngốc, cậu đương nhiên hiểu được ẩn ý đó.
“Chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện đi, tôi cam đoan sẽ khai hết những gì tôi biết.”
Lâm Đào cười khổ, tham lam đúng là cái tội mà.
Tống Thư Hàng buông tay ra, rồi đi về phía sân thượng.
Lâm Đào chỉ muốn đóng sầm cửa lại rồi tìm giáo viên cầu cứu. Nhưng khi lặng lẽ nhìn gã đô con trên hai mét kia, cậu chỉ biết âm thầm nuốt nước miếng trong run rẩy.