Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 62. Đúng rồi, tôi gài hàng anh đấy!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Đào biết sẽ có lúc mình buộc phải bước chân khỏi trường, khi ấy, cái gã đô con kia sẽ tìm đến mình, rồi sẽ cho mình biết cảm giác nói chuyện với cái nắm đấm to hơn niêu cơm ấy là như thế nào. Còn mình thì chỉ biết đặt trước một cái giường bệnh cạnh cửa sổ, thoáng gió, ở trong bệnh viện quen, trước khi đi nói chuyện với cái nắm đấm ấy.

Thành thử ra, cậu sợ, sợ nên đành cười khổ theo chân Tống Thư Hàng và Nam Hạo Mãnh tới sân thượng.

Mấy đứa bạn cùng phòng đứng sau dù rất tò mò, nhưng nhìn cái thân hình của Nam Hạo Mãnh xong thì chẳng đứa nào dám hỏi nhiều, sợ bị cuốn vào chuyện rắc rối của Lâm Đào.

Dù có lòng, nhưng lại không có sức mà giúp.

...

...

Sân thượng bên này cũng giống bên ký túc xá của Tống Thư Hàng, đều có khóa, và Tống Thư Hàng thì không có chìa khóa...

Nhưng chẳng sao, đây đâu phải ký túc xá của hắn đâu.

Cho nên, dưới hai cặp mắt trợn tròn của Nam Hạo Mãnh và Lâm Đào, Tống Thư Hàng thò tay qua cầm lấy nắm cửa rồi giật ra một cách dễ dàng. Kế đó, cửa sân thượng, kèm cả phần đinh ốc cố định đều bị dỡ khỏi tường.

Nhẹ nhàng như bứt một cái lá cây.

Cái này đâu phải là “khỏe” thôi đâu, mẹ nó, khủng long bạo chúa đội lốt người à.

Lâm Đào không khỏi rùng mình.

Bước tới sân thượng, Tống Thư Hàng trầm giọng hỏi:

“Nào, giờ thì nói cho tôi biết, ai yêu cầu cậu điều tra tôi hả?”

“Tôi không biết người đó.”

Lâm Đào cười khổ, quả nhiên Tống Thư Hàng tới để hỏi chuyện này mà. Đây là chuyện mà cậu không muốn đụng tới nhất, bởi cậu không biết câu trả lời!

Cậu vừa dứt tiếng thì đã thấy Tống Thư Hàng đanh mặt lại.

Lâm Đào vội vàng cứu chữa, cậu cố vắt óc ra mà nói:

“Đợi chút, tôi nhớ mang máng ngoại hình của người đó. Cao hơn tôi chừng một cái đầu, chắc khoảng 1m83, ừm, khá gầy, cánh tay rất dài, dài hơn người thường rất nhiều, như tay vượn ấy. Đeo kính râm to bản nên tôi không thấy được cả khuôn mặt, môi dày như khúc lạp sườn bị sưng.”

“Còn gì nữa không?”

Vẻ mặt Tống Thư Hàng như núi lửa sắp chực chờ phun trào.

“Có! Dù kẻ nọ cố tình che giấu, nhưng tôi vẫn nhận ra được khẩu âm của người này giống cái vùng ở giữa thành phố J và khu Giang Nam. Hồi bé tôi sống ở đó, nên nhạy với cái giọng đấy lắm.”

Lâm Đào vội vàng nói.

Vùng ở giữa thành phố J và khu Giang Nam, chẳng phải là khu La Tín sao.

Quả nhiên là vì “linh quỷ” à? Tống Thư Hàng đã có thể xác định được.

“Ngoài những chuyện đó thì tôi không biết gì hết. Hơn nữa tôi cũng không để lộ nhiều chuyện của cậu, chỉ báo chỗ ở, rồi mấy người bạn tốt, mấy người thân trực hệ. Mấy tin đấy bạn học của cậu đều biết, còn tìm được trên website của trường nữa. Những tin khác tôi không điều tra được từ website, đúng rồi, đây là thù lao mà người đàn ông đó cho tôi, giờ tôi trả cậu hết này...”

Lâm Đào sốt sắng rút tấm séc từ trong túi áo ra, mong Tống Thư Hàng tha thứ.

Nhìn số tiền trên séc, chút lý trí còn sót lại trong Tống Thư Hàng cũng gãy nốt.

Chỉ vì chút tiền này mà cậu ta báo hết mọi tin tức về hắn cho một người xa lạ, khiến hắn suýt bị giết, thậm chí... Nếu không nhanh chóng giải quyết việc này, bạn bè và người thân của hắn đều sẽ gặp nguy hiểm.

Chết tiệt!

Tống Thư Hàng túm cổ Lâm Đào, kéo sát lại phía mình, tay phải cuộn thành quyền rồi đấm thẳng vào mặt cậu ta một cú.

Đây là chiêu bị cấm trong quyền pháp, có tên Vì Tình Bạn Mà Hủy Dung Nhan!

Lâm Đào bị đánh ngã vật ra, miệng phun máu, kèm theo mấy cái răng gãy.

Bị đánh xong, mặt cậu ta sưng vù lên.

Đấy là Tống Thư Hàng còn rút lại phần lớn lực đánh rồi, không thì một quyền giận dữ của Tống Thư Hàng thừa sức khiến Lâm Đào thành kẻ tàn tật suốt đời.

Giờ chỉ đánh sưng mặt, gãy mấy cái răng đã là Tống Thư Hàng kiềm chế lắm rồi.

Lâm Đào bị đánh cho choáng váng, mãi một lúc sau mới khóc lên đau đớn. Nhưng do mặt sưng vù, lại thêm gẫy răng, nên tiếng khóc này nghe dị dị như đang nỉ non.

“Từ giờ về sau, tốt nhất là cậu hãy quên hết mọi tin tức của tôi đi. Nếu không, lần sau không đơn giản chỉ là một đấm thôi đâu.”

Tống Thư Hàng lau vết máu trên tay.

“Còn cái mặt và đống răng gãy đó thì tự cậu tìm cách giải thích đi. Tự mình đánh mình cũng được, mà do ngã dập mặt cũng được. Tóm lại, đừng có để dính tới tôi nữa. Mong rằng sau này chúng ta sẽ không gặp nhau.”

Không có lần sau đâu. Nếu có, Tống Thư Hàng thật sự không thể bảo đảm rằng mình có làm ra hành vi quá khích nào không. Dù là Phật thì cũng nhịn ba lần thôi chứ nhỉ?

Tống Thư Hàng cùng Nam Hạo Mãnh rời đi.

Bỏ lại Lâm Đào trơ trọi nằm khóc trên sân thượng, tấm séc rơi trên sàn. Không biết số tiền trong séc có đủ để làm lại răng không? Giờ tiền đi nha sĩ đắt lắm đấy.

...

...

“Tôi nói này, Thư Hàng, cậu không sợ Lâm Đào đi báo với ban giám hiệu là cậu đánh nó, sau đó thì trường học sẽ buộc thôi học gì gì đó hay sao?”

Nam Hạo Mãnh đột nhiên nghĩ linh tinh.

“Ừm, không sợ.”

Tống Thư Hàng bình tĩnh đến lạ.

Không hiểu sao, cái vẻ bình tĩnh ấy của hắn khiến Nam Hạo Mãnh có linh cảm xấu.

“Bởi tôi chắc chắn sẽ không thừa nhận rằng mình đánh cậu ta. Hơn nữa...”

Tống Thư Hàng quay sang nhìn Nam Hạo Mãnh.

“Anh cho rằng tôi gọi anh đi cùng để làm gì?”

“Là sao? Chẳng phải là nhờ tôi dẫn cậu đến tìm nó à?”

Nam Hạo Mãnh cảm thấy có gì đó quái quái.

“Anh nói xem, anh với tôi, ai dễ gây chú ý hơn?”

Tống Thư Hàng hỏi.

Nam Hạo Mãnh hét lên:

“Cậu gài hàng tôi?”

“Đúng, tôi gài hàng anh đấy.”

Tống Thư Hàng gật đầu rồi nói tiếp.

“Thấy khó chịu thì đánh tôi nè?”

Đánh cái con mẹ mày, nếu đánh thật thì tao chỉ có nước bị mày đánh thôi chứ làm gì được đánh mày?

Nam Hạo Mãnh nghiến răng nghiến lợi, xoay người chạy về phía sân thượng. Hắn thấy mình cần phải đe dọa cái thằng nhãi Lâm Đào kia thêm, để nó khỏi nóng máu mà làm chuyện điên rồ.

**********

Trên bầu trời, ông mặt trời vật vã bò lên cao, rồi vô tư rắc ánh nắng và nhiệt độ nóng bỏng xuống trần gian. Thực ra thì dưới cái nóng như thế này, ai nấy đều chỉ mong ông nghỉ dưỡng một hai ngày cho các cháu được nhờ.

Nhân lúc chưa phải lên lớp, Tống Thư Hàng qua chỗ Dược Sư.

Hắn có nhiều điều cần thỉnh giáo Dược Sư tiền bối.

Hiện giờ, dừng một chiếc Santama cổ lỗ sĩ đậu trước cửa tiểu viện năm tầng độc đáo kia. Chính là cái loại mà mười mấy năm trước hay được dùng để đưa đón học sinh. Chính là cái loại biến mất khỏi thị trường do không còn đảm bảo chất lượng ấy.

Giờ mà còn có người đi xe này à? Tống Thư Hàng còn nghĩ là loại xe này không được phép lưu hành nữa chứ.

“Có khách sao?”

Hắn nghĩ thầm, tay lại lấy chìa khóa để chuẩn bị mở cửa.

Bấy giờ lại có người mở cửa trước.

Một cô gái có mái tóc ngang vai bước ra, dáng người cô nhỏ nhắn, chỉ chừng 1m5, nhưng khí thế rất mạnh, từng bước đi đều oai phong như lão hổ tuần sơn.

Cô đưa mắt nhìn Tống Thư Hàng, rồi đi tới bên chiếc Santama, mở cốp rồi lấy một lò luyện đan chừng một mét vuông ra.

Sau đó, cô giơ chân, đạp mạnh vào cái lò luyện đan một cái, cái lò đáng thương rên ù ù đầy bi thảm.

Hình như tâm trạng cô nàng không được thoải mái lắm, tính tình cũng có vẻ không được tốt.

“Thanh phẫn nộ đạt ngưỡng tối đa rồi ấy nhỉ.”

Tống Thư Hàng có chút run sợ, cảm thấy mình nên né cái cô này đi.

Đương lúc Tống Thư Hàng định lặng lẽ vào tìm Dược Sư thì phía sau hắn bỗng nhiên vang lên những âm thanh quái dị.

Cái lò luyện đan bỗng phồng lên như được bơm hơi, loáng một cái, nó đã lớn bằng cả cái xe rồi.

Đá một cái đá cho to luôn ấy hả?

Hay là phép nén vật đây?

Sở hữu muôn vàn đạo pháp, hết thảy thần thông, chỉ có thần thông mình không nghĩ ra được, chứ không có thần thông nào là không có. Ấy chính là tu sĩ!