Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Đi, khiêng nó về nhà thôi."

Từ Phúc Quý nhấc hai chân trước, Từ Hiếu Ngưu nhấc hai chân sau, cùng nhau khiêng con lợn rừng nặng hơn hai trăm cân về nhà.

Cạch mở cửa sân, hai người khiêng con lợn rừng vào sân nhỏ.

Trong phòng ngủ, Giai Trân ngủ rất say, nghe thấy tiếng động ngoài sân liền tỉnh giấc.

Nàng biết phu quân mình mấy hôm nay thức đêm canh lợn rừng ngoài ruộng. Nàng bèn ra khỏi giường, khoác thêm áo bông dày, định ra bếp lấy trà gừng nóng cho Từ Phúc Quý.

Vừa ra khỏi cửa phòng, nàng đã thấy vật thể khổng lồ dưới chân hai phụ tử.

"Cái gì thế này?"

Nàng đến gần, thấy con lợn rừng nằm trên đất, toàn thân bê bết máu, lông bờm đen xì, kinh ngạc thốt lên: "Hai người săn được lợn rừng rồi sao?"

Trước đó Từ Phúc Quý chỉ nói phòng ngừa lợn rừng phá hoại ruộng vườn, chứ không hề nói đến việc săn lợn rừng.

"Nương, hai chúng ta giỏi không?" Từ Hiếu Ngưu mặt mày hớn hở.

"Hai người không sao chứ?" Giai Trân lo lắng hai người bị thương, lợn rừng đâu phải dễ săn như vậy?

"Không sao, ngươi mau thắp đèn lên, tranh thủ lúc nó chưa đông cứng thì làm thịt."

Trời lạnh như vậy, đợi đến khi lợn rừng đông cứng thì sẽ khó xẻ thịt.

Giai Trân thắp sáng hai chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên, chiếu sáng cả sân.

Ba người cùng nhau làm thịt lợn rừng.

Thành quả lao động khiến ba người không cảm thấy mệt mỏi, vừa làm vừa cười nói vui vẻ.

"Nhiều thế này chúng ta ăn không hết, bán một nửa đi. Nửa còn lại cứ treo trong sân, thời tiết này không sợ hỏng đâu."

"Được, lát nữa mang chân giò đến biếu nhà họ Đỗ."

Đỗ Hải vẫn luôn quan tâm đến Từ Hiếu Cẩu, Vương Thiến cũng thường xuyên mang bánh ngọt đến biếu.

Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Ba người bận rộn đến tận sáng, xẻ thịt xong hơn hai trăm cân lợn rừng.

Giữ lại một nửa, nửa còn lại bán cho cửa hàng thịt trong thôn, được chín lượng bạc.

Rồi mang chân giò đến biếu nhà họ Đỗ.

Vài ngày sau, tin tức Từ Phúc Quý săn được lợn rừng lan truyền khắp thôn, khiến mọi người đều ngưỡng mộ.

Buổi trưa.

Cả nhà vừa ăn cơm xong, đang ngồi quây quần trong phòng ấm áp. Mùa đông không có việc đồng áng, cũng là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.

Trên bàn bày một đống đá nhỏ hai màu, Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu đang chơi cờ caro.

"Đại ca lại thua rồi, hắc hắc." Từ Hiếu Cẩu vô cùng đắc ý, hắn học trò chơi do cha mình nghĩ ra này rất nhanh.

Từ Phúc Quý mang khoai lang nướng nóng hổi từ bếp ra, khiến bọn trẻ tranh nhau giành lấy.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa rầm rầm.

Từ Phúc Quý ra mở cửa.

Cửa sân mở ra, hắn thấy một người đàn ông trung niên đội mũ gấm, mặc áo khoác lông.

"Phương đại nhân?"

Từ Phúc Quý ngạc nhiên, hắn nhận ra người trước mặt: Phương Việt, Sơn Ngu của Sơn Lâm Giám, quan sai phụ trách quản lý sơn dã.

"Sao, không chào đón ta sao?" Phương Việt lạnh lùng nói, nhướng mày.

"Không dám, không dám, mời Phương đại nhân vào nhà. Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Từ Phúc Quý biết người dân quê mùa như hắn không thể đắc tội với quan sai, vội vàng khom người mời Phương Việt vào nhà chính.

"Giai Trân, mau pha trà cho Phương đại nhân."

Hắn vừa gọi Giai Trân pha trà, vừa mời Phương Việt ngồi xuống.

Phương Việt không khách sáo, ngồi vào ghế chủ tọa, nhìn quanh nhà chính, hít hà mấy hơi: "Nhà ngươi ấm áp thật đấy, trưa nay ăn món gì mà thơm thế?"

Từ Phúc Quý không biết hắn đến có ý gì, thuận miệng đáp: "Chỉ là cơm canh đạm bạc thôi."

Đợi Giai Trân bưng trà nóng lên, Phương Việt cầm chén trà sưởi ấm tay, rồi mới nói vào chuyện chính: "Nghe nói mấy hôm trước ngươi săn được một con lợn rừng?"

"À…"

Từ Phúc Quý có dự cảm chẳng lành: "Đúng là có chuyện đó."

"Sao không nộp thuế săn?"

Thuế săn?

Từ Phúc Quý bừng tỉnh, thì ra là vì chuyện này.

Tuy Bách Hác Sơn nằm cạnh Bách Hác thôn, nhưng tài nguyên trong đó không phải ai muốn lấy cũng được.

Dù là đốn củi, hái thuốc hay săn bắn đều phải nộp thuế.

Trước đây, hắn đốn củi cũng đã nộp tiền. Đốn củi, vận chuyển củi rất vất vả, lợi nhuận ít ỏi, cả mùa đông chỉ cần nộp ba trăm văn.

"Phương đại nhân, ta không phải lên núi săn bắn, mà là con lợn rừng đó đến ruộng nhà ta phá hoại, rồi sập bẫy của ta." Hắn cố gắng giải thích.

"Ngươi cứ nói xem con lợn rừng đó có phải ở Bách Hác Sơn không?"

“Phải."

"Nếu ở Bách Hác Sơn thì thuộc quyền quản lý của ta. Ngươi săn được lợn rừng mà không nộp thuế săn thì không được." Phương Việt nói xong, nhấp một ngụm trà nóng.

Nước trà nóng hổi chảy xuống cổ họng, khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Đây là mùi vị của quyền lực.

Ở căn phòng bên cạnh thông với nhà chính, Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu cũng nghe thấy lời của Phương Việt.

Từ Hiếu Ngưu mười ba tuổi không hiểu, rõ ràng là phụ tử hắn vất vả lắm, thức đêm canh giữ mấy hôm liền trong trời tuyết giá rét mới săn được con lợn rừng, tại sao lại phải nộp tiền cho người ngoài?

Hắn nhìn trộm qua khe cửa, bộ dạng vênh váo của người nam tử kia khiến hắn tức giận.

Cạch đẩy cửa bước ra, hắn lớn tiếng nói: "Tại sao chứ? Lúc ruộng nhà chúng ta bị lợn rừng phá hoại sao không thấy ngươi đến, bây giờ chúng ta săn được lợn rừng thì ngươi lại đến đòi tiền?"

“Hả?”

Phương Việt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Từ Hiếu Ngưu.

Từ Phúc Quý thầm nghĩ hỏng bét, vội vàng cười xòa: "Ta sẽ nộp, ta sẽ nộp, nhi tử ta còn nhỏ dại, không hiểu chuyện, xin Phương đại nhân đừng để bụng."

Nói xong, hắn quát Giai Trân: "Ngươi dạy hài tử kiểu gì thế hả? Người lớn nói chuyện có chỗ cho nó xen vào sao? Dắt nó ra ngoài cho ta."

Rồi trừng mắt nhìn Từ Hiếu Ngưu: "Lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi."

Đợi đến khi Từ Hiếu Ngưu bị Giai Trân kéo ra ngoài với vẻ mặt ấm ức, Từ Phúc Quý mới cúi đầu cười làm lành: "Phương đại nhân, xin hỏi thuế săn là bao nhiêu?"

Phương Việt mỉm cười, vô cùng hài lòng với thái độ của Từ Phúc Quý. Nếu Từ Phúc Quý cãi cùn thì hắn sẽ không bớt một đồng nào.

"Bình thường thợ săn phải nộp năm lượng bạc thuế săn vào mùa đông. Ta thấy ngươi không phải thợ săn, lại là chuyện ngoài ý muốn, vậy ngươi nộp hai lượng bạc là được."

"Cảm tạ Phương đại nhân." Từ Phúc Quý vào phòng ngủ lấy hai lượng bạc đưa cho hắn.

Phương Việt không ở lại lâu, nhận tiền xong liền đứng dậy cáo từ, khi ra khỏi cửa, hắn thấy Từ Hiếu Ngưu đang đứng úp mặt vào tường.

Từ Phúc Quý tiễn Phương Việt, đóng cửa lại, thở dài bất lực.

Nhà hắn đúng là không thể đắc tội với quan sai.

"Đại Ngưu, vào đây với ta."

Hắn định nói chuyện phải trái với Từ Hiếu Ngưu, phân tích cho nhi tử hiểu.

Bài học này vô cùng quan trọng đối với bọn trẻ.

Từ Hiếu Ngưu vẫn cứng đầu cứng cổ, nhìn chằm chằm vào tường không nhúc nhích.

"Sao hả? Còn giận sao?"

Từ Phúc Quý mỉm cười, đi đến bên cạnh Từ Hiếu Ngưu: "Muốn biết tại sao không? Vào đây."

Từ Hiếu Ngưu muốn biết lý do, cha hắn không phải người như vậy.

Trong nhà chính.

Từ Phúc Quý gọi Nhị Hà và Tam Cẩu vào, để chúng cùng nghe giảng với Từ Hiếu Ngưu.

"Chúng ta là dân thường thấp cổ bé họng, không có địa vị gì cả. Chống đối với quan sai thì sẽ có kết cục gì? Đại Ngưu, nếu ta cãi lại hắn, ngươi có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?" Từ Hiếu Ngưu lắc đầu.

"Hắn sẽ không nghe, ngược lại còn khó chịu, càng muốn thu thuế săn của chúng ta, một đồng cũng không bớt."

"Cha, hắn không giảng đạo lý? Rõ ràng là…"

"Lý lẽ? Khi nắm trong tay quyền lực thì lý lẽ không còn quan trọng nữa, tuy hắn chỉ có một mình, nhưng phía sau hắn là quan phủ, là triều đình. Nhà ta làm sao có thể chống lại quan phủ chứ."

Lời nói của Từ Phúc Quý đầy ẩn ý, hy vọng bọn trẻ có thể hiểu được đạo lý này.

"Không chỉ là nha môn, sau này khi đối mặt với cao thủ võ lâm, thế gia đại tộc, tiên nhân cao cao tại thượng, cũng đều như vậy…"

Lời nói của hắn khiến ba đứa trẻ suy nghĩ.

Từ Hiếu Ngưu liên tục gật đầu, hình như hắn đã hiểu.

Từ Hiếu Cẩu chợt nảy ra ý tưởng: "Cha, vậy nếu chúng ta trở thành cao thủ võ lâm, thế gia đại tộc, tiên nhân thì có phải sẽ không bị bắt nạt nữa không?"

"Ha ha, quả nhiên là Tam Cẩu, ngươi hiểu rồi đấy, nhưng nếu trở thành cường giả dễ dàng như vậy thì đã chẳng có nhiều người dân thường như thế này."

"….”