Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Năm năm sau.

Mùa hè.

Từ Hiếu Ngưu mười tám tuổi đang làm việc trên ruộng, hắn cởi trần, lộ ra thân hình khỏe mạnh, da màu đồng, mồ hôi chảy dài theo những cơ bắp cuồn cuộn, thấm đẫm lưng quần.

Hắn cầm cuốc vung lên, làm việc với tốc độ rất nhanh.

Chỉ trong nửa ngày, một mẫu đất cỏ dại đã được cuốc xong, hắn chưa cảm thấy mệt mỏi, chuẩn bị trước khi trời tối sẽ xử lý nốt vài mẫu vườn lê còn lại.

Hắn làm việc ở đây không phải là ruộng tám mươi mẫu của nhà Từ, mà là thuê ba mươi mẫu ruộng của nhà họ Lưu.

Theo thời gian, các huynh đệ trong gia đình đã lớn, sức lao động trong nhà có thừa, vì kiếm thêm chút tiền, Từ Hiếu Ngưu đã thuê ba mươi mẫu ruộng từ đầu xuân năm ngoái, mỗi năm nộp hai mươi lượng tiền địa tô.

Ba mươi mẫu ruộng, trong đó mười tám mẫu là vườn lê, mười hai mẫu là lúa mì.

Địa tô cộng với thuế ruộng hàng năm là năm mươi lượng bạc, với sức lao động của Từ Hiếu Ngưu một năm có thể kiếm được khoảng sáu bảy mươi lượng bạc.

"Đại Ngưu, Đại Ngưu."

Âm thanh trong trẻo của một nữ tử từ đằng xa vọng lại.

Từ Hiếu Ngưu quay đầu lại, thấy Trần Tú Liên, nữ tử cùng thôn, nhỏ hơn hắn một tuổi, đang vẫy tay gọi hắn.

"Tới."

Hắn lên tiếng, buông cuốc xuống, treo nó lên nhánh cây gần đó, rồi mặc áo vào. Chiếc áo ướt đẫm mồ hôi đã khô dưới ánh nắng.

"Bận rộn đến trưa, chắc khát nước rồi, cho ngươi uống nước." Trần Tú Liên mỉm cười, đưa cho hắn một túi nước.

"Cảm tạ."

Từ Hiếu Ngưu tiện tay nhận lấy túi nước, mở nắp, ngửa đầu uống mấy ngụm lớn. Trong nước có pha mật ong, vị thật ngọt ngào.

"Ta còn mang hòe hoa bánh ngọt cho ngươi."

Trần Tú Liên nói, từ trong túi lấy ra một khối bánh ngọt được bọc cẩn thận bằng khăn tay. Nàng nhẹ nhàng mở khăn ra, nâng nó lên trước mặt Từ Hiếu Ngưu.

"Cái này… thôi đi.” Từ Hiếu Ngưu không dám nhận.

Hắn nhớ lần trước ăn bánh ngọt mà Trần Tú Liên làm, lúc đó đã bị Trần đại bá mắng cho ba ngày liền.

"Đây là ta tự làm, ngươi cứ ăn đi. Ta đảm bảo không nói cho cha ta đâu."

Nói rồi, Trần Tú Liên dùng tay bốc một miếng hòe hoa bánh ngọt nhét vào miệng Từ Hiếu Ngưu.

Từ Hiếu Ngưu vội vàng tiếp nhận, cắn một miếng.

Bánh ngọt xốp giòn tan trong miệng, vị ngọt tỏa ra, xen lẫn hương hoa nhè nhẹ.

Trần Tú Liên chớp mắt to như nước, hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ngon, rất ngon." Từ Hiếu Ngưu nuốt xuống bánh ngọt, liên tục gật đầu.

"Ngon đến mức nào?"

"…"

Từ Hiếu Ngưu gặp khó khăn trong việc diễn đạt, hắn nuốt bánh ngọt rồi nói: "Cũng ngon như nương ta làm vậy."

"Ý ngươi là ta và ngươi nương làm giống nhau sao? Hừ, không thèm để ý đến ngươi." Trần Tú Liên quay người, nhanh chóng rời đi.

Trong thôn, mọi người đều nói Từ gia Tam Cẩu là một hảo nhi lang hiếm có, nàng lại đặc biệt thích Từ Hiếu Ngưu, thật ra chỉ thích xem hắn có vẻ ngốc nghếch như vậy.

Từ Hiếu Ngưu không hiểu tâm tư của nữ nhi, nhìn theo bóng dáng của nàng đi xa, mới nhận ra nàng quên cầm túi nước.

"Để mai lại đưa nàng vậy."

Hắn biết rõ Trần Tú Liên ngày mai sẽ còn đến, quay đầu tiếp tục làm việc.

Trần Tú Liên về đến nhà, từ xa đã thấy bóng người đứng ở cửa, trong lòng thầm nghĩ không ổn.

Nàng chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Cha, ngươi đứng đây làm gì vậy?"

Trần Ba Kim, cha của Trần Tú Liên, có cái đầu hói sáng bóng, mặt mũi dữ tợn cùng với đôi mắt xanh như ếch, tướng mạo cực kỳ xấu xí.

Trong thôn, bọn trẻ thường gọi hắn là Trần bát quái, nói hắn là người quái dị.

Hắn lạnh lùng nhìn, càng khiến vẻ mặt của hắn thêm phần đáng sợ: "Lại đi tìm Từ Đại Ngưu rồi?"

"Không có…"

Trần Tú Liên nhỏ giọng đáp.

"Ta tận mắt nhìn thấy, nói bao nhiêu lần ngươi còn không nghe, có xem ra ta là cha của ngươi không?"

Trần Ba Kim đẩy cửa sân, hướng vào trong nội viện quát: "Lão nương, đem nàng nhốt lại cho ta, để ta không bao giờ thả nàng ra nữa."

"Đến mức đó sao?" Mẫu thân Trần Tú Liên lẩm bẩm.

"Làm sao không được? Nếu không quản lý, rồi thì sẽ bị người ta bắt đi, còn không phải vì bụng của ngươi không hăng hái, nếu ngươi sinh cho ta một đứa nhi tử, có chuyện này sao? …"

Trần Ba Kim mắng chửi thê tử mình, nước miếng văng tung tóe không ngừng.

Mẫu thân nàng thấy bị chửi, vội vàng kéo Trần Tú Liên vào trong phòng.

Nói thật, Trần Ba Kim không đồng ý cho Trần Tú Liên và Từ Hiếu Ngưu đến với nhau, không phải vì không thích Từ Hiếu Ngưu.

Trần Ba Kim thời trẻ, trong nhà chỉ có mười mẫu đất cằn cỗi, so với những tá điền khác cũng chỉ ở mức tạm được.

Nhưng vì hắn trời sinh xấu xí, không kiếm được thê tử.

Vì vậy, hắn đã cố gắng trong thành trấn hai mươi năm, đến hơn bốn mươi tuổi mới về thôn và mua được hai mươi mẫu ruộng.

Dựa vào ba mươi mẫu ruộng này, hắn mới cưới được thê tử.

Không ngờ sau khi kết hôn, bụng thê tử chậm chạp không có động tĩnh, cuối cùng mang thai được một lần, nhưng lại là nhi nữ.

Sau một thời gian lại mang thai một lần nữa, nhưng vẫn là nhi nữ.

Lúc đó Trần Ba Kim đã hơn bốn mươi tuổi, sau này lại giày vò cũng không có mang thai, đành phải từ bỏ.

Hai đứa nhi nữ hắn chỉ có thể chọn rể, nhi nữ lớn gặp được một người lang quân như ý, nhưng lại ở rể không có đàm long, nhất định phải gả đi.

Không may, thời điểm nhi nữ lớn sinh hài tử gặp khó sinh qua đời, ngay cả hài tử đều không giữ được.

Chỉ còn một đứa nhi nữ, hắn nhất định phải chiêu rể.

Mới đầu Trần Tú Liên và Từ Hiếu Ngưu nhìn thì khá vừa ý, Trần Ba Kim rất vui, dù sao Từ gia có bốn nhi tử, đến ở rễ nhà hắn cũng hợp lý.

Nhưng không ngờ Trần Ba Kim nói chuyện với Từ Phúc Quý thì bị từ chối thẳng thừng, không có điều kiện gì để thương lượng.

Trần Ba Kim vô cùng tức giận lẫn tuyệt vọng, hắn đã vất vả dành ra ba mươi mẫu ruộng, nếu để nhi nữ đến nhà họ Từ thì chẳng phải là tự mình cắt đứt dòng dõi sao?

Chiều tối, công việc trong thôn đã hoàn thành.

Đỗ Hải không có ở đây, mà là trưởng tử Đỗ Dũng thay hắn quản lý.

Mấy năm qua, đệ tử luyện võ đã đông lên, hiện tại có khoảng mười bảy mười tám người.

Bọn họ luyện tập Hùng Hổ Thể Thuật xong thì dừng lại.

"Sư phụ không có ở đây, hôm nay chúng ta luyện cái gì?"

"Nếu không thì giao đấu? Lần trước giao đấu đã là một tháng trước."

"Tốt, ta gần đây đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, Thung Công tầng một cũng đã luyện thành."

"…"

Đỗ Hải thường ngày vô cùng nghiêm khắc với bọn họ, nhưng không có hắn ở đây thì bọn họ lại buông lỏng hơn nhiều.

Đỗ Dũng lớn hơn bọn họ không bao nhiêu tuổi, đi nhặt một cây gậy, trên mặt đất vạch ra một vòng tròn.

Vòng tròn đường kính gần hai trượng.

"Dũng ca, sao lại vẽ vòng lớn thế?"

Thường ngày, Đỗ Hải liền vạch vòng đường kính một trượng để bọn họ giao đấu.

"Ta cố ý, vòng lớn một chút thì dễ thể hiện hơn."

Đỗ Dũng nói rồi liếc nhìn Từ Hiếu Cẩu, lần trước bị Từ Hiếu Cẩu đánh bại, trong lòng hắn vẫn không phục.

Về tuổi tác, hắn lớn hơn Từ Hiếu Cẩu ba tuổi.

Về Thung Công, hắn mạnh hơn Từ Hiếu Cẩu một chút.

Tại sao lại thua được chứ?

Lần này hắn cố ý vẽ vòng lớn, giao đấu sẽ kịch liệt hơn, nếu không thì chỉ cần một chút không chú ý là sẽ ra ngoài vòng ngay.

"Đại ca giao đấu cùng Cẩu ca đi."

Giữa những tiếng hô của bọn trẻ, Đỗ Dũng bước vào vòng tròn, nhìn thẳng vào Từ Hiếu Cẩu.

Từ Hiếu Cẩu biết r

õ Đỗ Dũng đang có ý đồ, mỉm cười bước vào vòng tròn, ôm quyền hành lễ: "Dũng ca, xin chỉ giáo."

Đỗ Dũng cũng ôm quyền: "Cha ta thường nói, ra trận phải toàn lực ứng phó.”