Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Lưu Diệu Tông đang ngủ say thì bị nha hoàn gọi dậy, hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt.
Sau đó, hắn ta đi ra ngoài.
Nghe nha hoàn nói có người bắt được một đám lưu dân gì đó, hắn ta bước ra cửa, thấy dân làng đang vây quanh một đám người lạ mặt.
"Lưu lão gia đến rồi!"
"Chào buổi sáng Lưu lão gia."
Những người dân đang hóng chuyện thấy Lưu Diệu Tông liền chào hỏi.
Từ Phúc Quý cuối cùng cũng đợi được hắn, bèn bước đến nói: "Lưu lão gia, đám lưu dân này đêm qua trộm dược liệu nhà ta, bị chúng ta bắt được…"
Lưu Diệu Tông biết rõ về những người tị nạn ở Bách Hác thôn, nhưng không ngờ bọn chúng lại cả gan đến mức dùng cả thuốc mê.
“Nếu đã bắt quả tang tại trận, bọn chúng không thể chối cãi được. Giam chúng vào nhà ta trước, ta sẽ viết thư cho Diệu Tổ, bảo hắn đến bắt hết đi."
Lưu Diệu Tổ, nhị đệ của Lưu Diệu Tông, là Tiên Thiên võ giả, giữ chức Huyện úy Đồng Cổ huyện, phụ trách an ninh cùng quân binh của huyện.
Giao đám lưu dân này cho nhị đệ, Lưu Diệu Tông cũng được tính công trạng.
Dứt lời, hắn ta sai gia nhân áp giải hơn hai mươi người vào một căn phòng ở sân ngoài.
Xử lý xong việc này, Lưu Diệp Tông nói với dân làng: "Gần đây trong thôn có nhiều lưu dân, mọi người phải cảnh giác, ban đêm nhớ khóa chặt cửa, đề phòng trộm cắp. Ta sẽ cho người đi tuần tra canh gác suốt đêm."
Đối với vấn đề dân tị nạn, trong thôn không có cách nào giải quyết triệt để, muốn giải quyết dứt điểm, chỉ có thể trông cậy vào quan phủ.
Đám đông vây quanh nhà họ Lưu dần giải tán.
Từ Phúc Quý muốn lên huyện thành tìm tiệm thuốc bán dược liệu, Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu trở về nhà.
Lưu Diệu Tông trở lại sân trong, thấy một nữ tử dáng người yểu điệu, hắn ta lập tức tươi cười nói: "Tô tiểu thư dậy sớm vậy sao?"
Người nữ nhân trước mặt hắn ta chính là Tô Cẩm Thư.
Tô Cẩm Thư gật đầu chào: "Chào buổi sáng Lưu lão gia, ta dậy được một lúc rồi, đang định đi rửa mặt."
"Tốt lắm, ngươi cứ đi rửa mặt trước đi, ta đã cho nha hoàn chuẩn bị sẵn rồi."
Lưu Diệu Tông cười híp mắt, thầm cảm thán sao trên đời lại có người nữ nhân hoàn hảo như vậy, ngay cả khi chưa trang điểm buổi sáng cũng xinh đẹp động lòng người.
Một lúc sau, Tô Cẩm Thư rửa mặt xong, đi vào nhà chính.
"Tô tiểu thư, mời ngồi."
Lưu Diệu Tông lịch sự mời nàng ngồi.
"Đa tạ Lưu lão gia."
Tô Cẩm Thư mỉm cười gật đầu, ánh mắt chỉ có sự lễ phép, cung kính và một chút lạnh nhạt, không hề có chút mị hoặc nào.
Sự lạnh nhạt đó lại càng khơi dậy ham muốn chiếm hữu của Lưu Diệu Tông.
"Đêm qua ngủ có ngon không? Ở đây đã quen chưa?"
Lưu Diệp Tông ân cần hỏi han, quan tâm đến nàng.
Hôm trước hắn tình cờ gặp Tô Cẩm Thư ở ngoài cửa, chỉ nhìn một thoáng, hắn đã say đắm nhan sắc của nàng.
Cho nên hắn mời Tô Cẩm Thư vào nhà, sau một hồi trò chuyện, đã biết thân thế của nàng.
Lại là nữ nhi của một thương gia buôn trà lớn ở Lam Đình huyện, Vân Biên quận, có một người huynh trưởng, nàng đã đính hôn với một vị công tử con nhà quan. Song vì chiến tranh, người nhà nàng chết gần hết, trên đường chạy nạn lại thất lạc nhau, chỉ còn lại một mình nàng.
Tô Cẩm Thư không nơi nương tựa, Lưu Diệu Tông bèn giữ nàng lại nhà họ Lưu, ăn sung mặc sướng, còn cho nàng quần áo mới.
"Đa tạ Lưu lão gia quan tâm, đêm qua ta lại mơ thấy phụ mẫu và huynh trưởng, tỉnh giấc mấy lần. Phụ mẫu ta đã mất, không biết huynh trưởng còn sống hay không."
Tô Cẩm Thư nói rồi cúi đầu, hai hàng lệ lăn dài trên má.
Lưu Diệu Tông thấy vậy liền đau lòng, vội vàng nói: "Là ta không tiếp đãi Tô tiểu thư chu đáo, nhà ta điều kiện đơn sơ, không thể sánh bằng nhà ngươi."
Lưu Diệp Tông thầm nghĩ, không nên nhắc lại chuyện cũ đau lòng của Tô Cẩm Thư, nếu không mỹ nhân lại rơi lệ.
"Lưu lão gia đừng nói vậy, so với việc ta phải lang thang nay đây mai đó, ở nhà ngươi đã là rất thoải mái rồi."
"…"
Sau một hồi trò chuyện, Lưu Diệu Tông bỗng hỏi: "Vậy Tô tiểu thư, sau này cô có dự định gì không?"
Tô Cẩm Thư thở dài, nói với vẻ u sầu: "Haiz, đành phải đi bước nào hay bước nấy. Ta vốn đã có hôn ước, nhưng bây giờ, e là vị hôn phu của ta… sống chết khó lường. Cho dù có tìm được, cũng là chuyện nhiều năm sau.”
“Ta và vị hôn phu cũng chưa gặp nhau mấy lần, không có tình cảm phu thê. Ta giờ đây là nữ nhi bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ còn cách tìm một gia đình tốt để nương thân. Lưu lão gia là người đức cao vọng trọng trong vùng, ngươi có thể giúp ta tìm một gia đình đáng tin cậy được không?"
"Tô tiểu thư xuất thân khuê các, e là trong thôn này không có ai xứng với ngươi đâu."
Nghe Tô Cẩm Thư nói muốn xuất giá, trong lòng Lưu Diệu Tông mừng thầm.
"Đâu có, ta bây giờ chỉ là một người đáng thương không nơi nương tựa, không dám trèo cao, chỉ mong người ta đừng chê ta không có phụ mẫu là được."
"Ngươi vừa có tài, vừa có sắc, lại hiền thục nết na, ai mà nỡ chê chứ."
Lưu Diệu Tông càng nhìn Tô Cẩm Thư càng say đắm, nhất thời lỡ lời, đột nhiên nhớ ra liền vội vàng nói: "Khụ khụ, ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu. Ta đang định viết thư, không biết ngươi có thể viết giúp ta được không?"
"Được chứ."
Hai người đi đến thư phòng.
Tô Cẩm Thư đưa tay cầm bút, viết thư giúp Lưu Diệu Tông.
Lưu Diệu Tông đọc, Tô Cẩm Thư viết, nội dung bức thư chính là về chuyện đám lưu dân vừa rồi.
Nét chữ xinh đẹp của Tô Cẩm Thư càng khiến Lưu Diệu Tông thêm phần si mê, tâm can rung động.
Tất cả đều là Tô Cẩm Thư diễn kịch.
Nàng vô cùng giỏi nắm bắt tâm lý nam nhân, đối phó với loại địa chủ như Lưu Diệu Tông, tất nhiên khác với đối phó với loại thiếu niên quê mùa chưa trải sự đời như Từ Hiếu Ngưu.
Mỹ nhân kế đối với loại nam nhân này không hiệu quả, ngược lại còn gây phản tác dụng.
Bởi vì nàng không muốn quyến rũ Lưu Diệu Tông, mà muốn leo lên vị trí chính thất!
Nàng càng tỏ ra lạnh nhạt, càng tỏ ra cao quý, càng khiến Lưu Diệu Tông đứng ngồi không yên, càng muốn chinh phục nàng.
Nàng đã sớm tìm hiểu, Lưu Diệu Tông không phải là địa chủ đời thứ hai, nhà họ Lưu vốn chỉ là hộ khá giả trong thôn, nhờ hai anh em Lưu Diệu Tông và Lưu Diệu Tổ cùng nhau phấn đấu mới trở thành đại địa chủ như ngày nay.
Vì vậy, Lưu Diệu Tông chắc chắn không thường xuyên lui tới thanh lâu hay kỹ viện.
Thê tử của Lưu Diệu Tông đã mất mấy năm trước, hắn cũng không cưới thiếp thất.
Điều này tạo cơ hội cho Tô Cẩm Thư, nàng không muốn làm thiếp, địa vị của thiếp quá thấp kém, chỉ là một món đồ chơi.
Tô Cẩm Thư nắm bắt cơ hội hiếm có này, quan sát xung quanh nhà họ Lưu hai ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tình cờ gặp gỡ Lưu Diệu Tông.
Kế hoạch tỉ mỉ của nàng không chỉ dừng lại ở đó.
Thân phận Tô Cẩm Thư là thật, nàng đúng là nữ nhi của một đại thương gia buôn trà ở huyện Lam Đình, cũng có hôn phu. Tất cả những gì nàng nói đều có thể kiểm chứng được.
Nhưng nàng không phải là Tô Cẩm Thư thật.
Vị hôn phu của Tô Cẩm Thư là khách quen của nàng ở thanh lâu, nàng vô cùng quen thuộc với hắn.
Vì vậy, nàng đã mượn thân phận của Tô Cẩm Thư, hai bên cách xa nhau hàng ngàn dặm, Lam Đình huyện lại thất thủ, không ai biết được sự thật.
Theo tình hình hiện tại, kế hoạch của Tô Cẩm Thư đang rất thành công.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh Lưu Diệu Tông thêm một thời gian nữa, hắn sẽ tự động ngỏ lời cưới nàng làm thê.
Với thân phận như vậy, thời trẻ Lưu Diệu Tông không với tới được.
Đừng nói là thời trẻ, ngay cả khi đã là địa chủ như bây giờ, hắn cũng khó lòng cưới được nữ nhi của một đại thương gia buôn trà. Theo lời Tô Cẩm Thư, tài sản nhà nàng gấp mười lần nhà họ Lưu.
Lưu Diệu Tông có thể cưới được nàng, đúng là mơ ước thành hiện thực.