Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Giữa trưa, trời nắng như đổ lửa.
Trần Ba Kim định ngủ trưa, nhưng nghĩ đến đứa nữ nhi cứng đầu, lòng hắn buồn bực, trằn trọc mãi không ngủ được, bèn ra ngoài tìm bằng hữu đánh cờ giải khuây.
Đến cổng làng, hắn thấy mấy lão giả đang ngồi hóng mát dưới gốc cây, tán gẫu với nhau.
Nhân lúc rảnh rỗi, hắn đến góp chuyện, rồi nghe kể về chuyện xảy ra ở nhà họ Từ đêm qua.
"Từ lão tam lợi hại vậy sao?"
Trần Ba Kim chỉ nghe nói Từ Hiếu Cẩu luyện võ, chứ không biết võ công của hắn lại cao cường đến vậy.
"Lợi hại lắm, nhi tử ta nói trong đám thanh niên, Tam Cẩu là giỏi nhất. Lại còn hào phóng, bạn bè đông đảo. Mười năm nữa, chắc chắn là nhân vật số một trong thôn."
"Từ Phúc Quý, phụ thân hắn một kẻ cờ bạc, vậy mà đời sau nhờ nhi tử mà đổi đời, đúng là số hưởng."
"Hắn ta cưới được thê tử tốt, sinh được năm đứa hài tử, bốn nam một nữ. Lát nữa hỏi xem nhà người ta ăn gì mà sinh toàn nhi tử thế, có bí quyết gì không."
"…"
Trần Ba Kim đang muốn giải khuây, nghe người ta nói chuyện này, trong lòng càng thêm khó chịu, bèn quay về nhà.
Điều hối tiếc nhất đời hắn là không có nhi tử, điều hối tiếc thứ hai là tướng mạo xấu xí.
"Giá mà ta có đứa nhi tử như Từ Tam Cẩu thì tốt biết mấy."
Đó là mong ước của hắn.
Đẩy cửa vào nhà, hắn thấy thê tử đang bưng bát cơm đi ra từ phòng Trần Tú Liên: "Sao rồi, nó vẫn không chịu ăn sao?"
Mẫu thân Tú Liên thở dài, lắc đầu: "Nó không động đũa nào cả, haiz, tiểu nha đầu này sao lại cứng đầu như vậy chứ."
Mấy hôm trước, Trần Ba Kim nhốt nữ nhi trong nhà, canh chừng nghiêm ngặt, không cho nàng ra ngoài gặp Từ Hiếu Ngưu.
Hôm qua Trần Tú Liên bỗng dưng tuyên bố tuyệt thực, không ăn không uống.
Trần Ba Kim tưởng nữ nhi chỉ dọa suông, ai ngờ là thật.
"Không ăn thì thôi, chết đói cũng được, ta coi như không có đứa nữ nhi này!"
Hắn tức giận quát vào phòng Trần Tú Liên.
"Ngươi nhỏ tiếng thôi."
"…"
Trần Ba Kim bỗng nảy ra một ý, nói lớn: "Ta vừa nghe nói nhà họ Từ xảy ra chuyện."
"Nhà họ Từ xảy ra chuyện?"
Mẫu thân Tú Liên ngạc nhiên.
“Phải, nhà họ Từ suýt nữa thì gặp đại họa. Ta nói cho ngươi nghe nè…"
Trần Ba Kim ghé vào tai thê tử kể nhỏ, rồi dặn dò: "Ta ra ngoài một lát, ngươi dỗ dành Tú Liên ăn chút gì đi."
Chờ hắn vừa đi khỏi, Trần Tú Liên mặt mày xanh xao vì đói bước ra khỏi phòng: "Nương, nhà họ Từ xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngươi uống chút nước, ăn chút gì đã, rồi ta kể cho nghe. Nếu cha ngươi về mà thấy ngươi chưa ăn gì, ta sẽ bị mắng đấy."
"Vâng… vâng."
Trần Tú Liên uống nước, ăn nửa bát cơm, rồi nghe mẫu thân kể lại chuyện xảy ra ở nhà họ Từ.
Biết nhà họ Từ không sao, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Tại nhà họ Lưu.
Lưu Hồng Đồ, nhi tử thứ ba của Lưu Diệu Tông trở về nhà.
Mấy hôm trước, hắn lên huyện thành chơi bời, đến khi chán chê mới chịu về. Mười bảy tuổi, nhà lại giàu có, chưa thê chưa tử, đúng là lúc ăn chơi hưởng lạc.
Bình thường, hắn ngoài luyện võ, chỉ tụ tập bằng hữu, rong chơi khắp nơi.
Lần này vừa về đến nhà, hắn đã trông thấy một mỹ nhân khiến hắn sáng mắt.
Tô Cẩm Thư mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh nhạt, nàng vấn tóc cao, trang điểm nhẹ nhàng.
"Cô nương, ngươi là…?"
Lưu Hồng Đồ thấy lạ, sao mấy ngày hắn không có nhà lại xuất hiện một nữ tử xa lạ?
Hay là cha hắn tìm thê tử cho hắn?
"Tiểu nữ tên là Tô Cẩm Thư, đến từ Lam Đình huyện, Vân Biên quận… Còn ngươi?"
Tô Cẩm Thư giới thiệu qua loa về mình, rồi hỏi lại.
Thật ra, thấy nam nhân này có nét hao hao giống Lưu Diệu Tông, nàng đã đoán được thân phận của hắn.
"Ta là Lưu Hồng Đồ."
Biết được lai lịch của đối phương, Lưu Hồng Đồ càng tin chắc đây là thê tử tương lai mà cha hắn đã chọn cho.
Nếu không thì sao cha hắn lại cho một nữ nhân xa lạ ở lại nhà?
"Hóa ra là Lưu tam công tử, Tô Cẩm Thư xin ra mắt."
Tô Cẩm Thư nói rồi khẽ cúi người hành lễ.
Lưu Hồng Đồ càng nhìn càng thấy vừa lòng, hắn rất thích dung mạo và khí chất của nàng, xuất thân của nàng cũng xứng đôi vừa lứa với hắn.
"Cha ta đâu?"
Khi hắn hỏi, Lưu Diệu Tông vừa từ sân ngoài đi tới: "Hồng Đồ đã về rồi sao? Ngươi đã gặp Tô tiểu thư rồi chứ? Vị Tô tiểu thư này rất có duyên với ta, nên ta đã mời nàng ta ở lại."
Nói xong, Lưu Diệu Tông quay sang Tô Cẩm Thư: "Ta đã cho người lên huyện thành mua đàn rồi, vài hôm nữa là ngươi có thể gảy đàn rồi."
"Đa tạ Lưu lão gia."
“Hả?”
Lưu Hồng Đồ thấy thái độ của cha mình với Tô Cẩm Thư có vẻ không đúng lắm.
Ánh mắt này không giống như đang giới thiệu thê tử tương lai cho hắn, mà giống như đang giới thiệu kế mẫu.
Chuyện này…
Hắn nhất thời cảm thấy khó xử, ngũ vị tạp trần.
Nhưng hắn không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng tư của cha, nếu cha hắn muốn vậy thì hắn cũng chỉ biết chúc phúc.
Tại ruộng dược liệu nhà họ Từ, mọi người đang hối hả làm việc.
Ngoài tám mẫu Khô Diệp Ô, Từ Phúc Quý quyết định bán luôn cả sáu mẫu Thiết Căn Thảo.
Bộ phận dùng làm thuốc của Thiết Căn Thảo nằm ở rễ cây, người thường không nhìn ra được, nhưng Thiết Căn Thảo nhà hắn đã được trồng tám năm, cũng có giá trị nhất định.
Thương nhân thu mua dược liệu dẫn theo người đến làm việc ngoài ruộng, hái từng cây Khô Diệp Ô và Thiết Căn Thảo.
Từ Phúc Quý cùng Đại Ngưu, Tam Cẩu và Tứ Vân ở bên cạnh giám sát.
Vì dược liệu rất quý, nên bọn họ phải trông chừng cẩn thận, đề phòng những người làm thuê giấu diếm hoặc thương nhân cố tình tính toán sai số lượng.
Việc này vô cùng cần thiết, không ít thương nhân vì muốn kiếm lời mà thường xuyên làm như vậy.
Bận rộn cả ngày trời, mười bốn mẫu dược liệu đã được thu hoạch xong, chất đầy mấy xe ngựa.
Thương nhân bắt đầu kiểm kê, tính toán.
Vì chiến tranh ở Vân Biên quận, giá của hầu hết các loại dược liệu đều tăng, bao gồm cả Khô Diệp Ô và Thiết Căn Thảo.
"Khô Diệp Ô phẩm chất tốt, năm trăm năm mươi văn một cây. Tổng cộng ba mươi lăm bó, mỗi bó tám mươi cây, là…"
Kế toán bên cạnh gẩy bàn tính, nói: "Hai ngàn sáu trăm cây, tổng là một ngàn bốn trăm ba mươi lượng."
"Sai rồi!"
Giọng nói non nớt vang lên, là giọng của Từ Hiếu Vân: "Ba mươi lăm bó, mỗi bó tám mươi cây, tổng là hai ngàn tám trăm cây, tổng cộng một ngàn năm trăm bốn mươi lượng."
Kế toán vội vàng tính lại: "À đúng rồi, đúng rồi, ta vừa nãy tính nhầm."
Tính nhầm hay cố tình, trong lòng bọn họ tự biết rõ.
Nhà họ Từ lập tức sa sầm mặt mày, đặc biệt là Từ Hiếu Cẩu: "Ngươi tính cho kỹ vào, nếu tính sai nữa, coi chừng đầu ngươi."
"Vâng… vâng…" Kế toán toát mồ hôi hột.
Từ Phúc Quý thầm nghĩ, đám thương nhân này rất thích bắt nạt những người nông dân chất phác, không biết tính toán, rồi kinh ngạc nhìn Từ Hiếu Vân. Vừa nãy ngay cả hắn cũng chưa kịp phản ứng, vậy mà nhi tử hắ. đã phát hiện ra.
"Khô Diệp Ô phẩm chất kém hơn, bốn trăm văn một cây, tổng cộng tám bó, mỗi bó tám mươi cây, là…"
Sau chuyện vừa rồi, kế toán không dám tính sai nữa, bèn đọc đúng số lượng: "Sáu trăm bốn mươi cây, hai trăm năm mươi sáu lượng bạc."
"Còn Thiết Căn Thảo, một trăm tám mươi văn một cây, tổng cộng bốn mươi hai bó, mỗi bó ba mươi cây, tổng cộng một ngàn hai trăm sáu mươi cây, hai trăm hai mươi sáu lượng tám trăm văn, tính là hai trăm hai mươi bảy lượng."
Sáu mẫu Thiết Căn Thảo, giá trị kém xa tám mẫu Khô Diệp Ô mười lăm năm tuổi.
"Tổng cộng hai ngàn lẻ ba lượng."
Từ Hiếu Vân nói ngay lập tức.
Cùng lúc đó, kế toán cũng tính ra kết quả, gật đầu nói: "Đúng rồi."
Xác nhận không có sai sót, thương nhân đưa cho Từ Phúc Quý một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng, và hai mươi ba lượng bạc vụn.
Giao dịch thành công, ai nấy đều vui mừng.
Sau khi đoàn xe của thương nhân rời đi, nhà họ Từ trở về nhà, ai cũng vui vẻ ra mặt.
"Cha, nhà ta giàu rồi, hai ngàn lượng bạc lận!"
"Cha, cho ta xem ngân phiếu được không, ta chưa thấy bao giờ."
"…"
Trước sự phấn khích của chư tử, Từ Phúc Quý cũng rất vui mừng, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén: "Bình tĩnh nào, nhiêu đó tiền thì có là bao. Phải biết tiết kiệm thì mới giữ được của, nếu không có nhiều bạc đến mấy cũng sẽ tiêu hết.
“Các ngươi biết gia gia các ngươi không? Nhà ta trước kia cũng là địa chủ, chính là do gia gia các ngươi tiêu xài hoang phí mà tán gia bại sản."
"Biết rồi, cha nhắc đến chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi."
"Biết là tốt."
Từ Phúc Quý cho chư tử chiêm ngưỡng tờ ngân phiếu một ngàn lượng một chút rồi cất kỹ vào phòng.
Tuy số tiền rất lớn, nhưng là đổi bằng mười bốn mẫu dược liệu. Đặc biệt là tám mẫu Khô Diệp Ô đã được trồng mười sáu năm, số năm còn lớn tuổi hơn cả Từ Hiếu Cẩu.
Sau này, nhà họ Từ còn nhiều việc cần dùng đến tiền, ví dụ như Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu đều đến tuổi lập gia đình, cưới thê tử là một khoản chi phí không nhỏ.
Căn nhà của họ Từ cũng đã cũ kỹ, Từ Phúc Quý dự định xây lại, mua sắm thêm đồ dùng trong nhà.