Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Hai ngày sau.

Tại bãi tập ở đầu thôn, Đỗ Hải đang dạy võ cho các đệ tử.

So với năm năm trước, trên mặt Đỗ Hải đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, trên đầu cũng điểm thêm vài sợi tóc bạc.

Năm nay hắn đã năm mươi tuổi, mang dáng vẻ già nua.

Thời trẻ hắn miệt mài luyện võ, theo đuổi võ đạo đỉnh cao. Cho đến khi nhận ra cơ hội đột phá Tiên Thiên cảnh giới là quá xa vời, hắn mới lập gia đình, cưới Vương Thiến kém hắn mười mấy tuổi.

Võ đạo trước cảnh giới Tiên Thiên không giúp ích gì cho việc kéo dài tuổi thọ, chỉ khi đạt đến Tiên Thiên mới có thể gia tăng hai ba mươi năm tuổi thọ.

Vì vậy Đỗ Hải cũng chẳng khác gì những lão giả năm mươi tuổi khác trong thôn, khi nhìn lũ trẻ đang luyện Thung Công, trong lòng hắn cảm khái: Tuổi trẻ thật tốt.

Mấy năm gần đây, hắn cảm thấy thể lực suy giảm, võ công cũng yếu đi.

"Sao Triệu Soái vẫn chưa đến?"

Buổi luyện công buổi sáng đã quá nửa, mà Triệu Soái vẫn chưa thấy đâu.

Đỗ Hải thấy lạ, nếu Triệu Soái bận việc, chắc chắn sẽ xin phép nghỉ trước, cho dù có việc đột xuất cũng sẽ nhờ người nhắn lại.

Thế nhưng buổi luyện công sáng đã kết thúc mà Triệu Soái vẫn không đến.

"Tam Cẩu, Triệu Soái không nhờ ngươi nhắn gì sao?"

Đỗ Hải hỏi Từ Hiếu Cẩu, hắn biết Triệu Soái và Từ Hiếu Cẩu vô cùng thân thiết.

"Không có."

Từ Hiếu Cẩu thấy lạ, hắn tưởng Triệu Soái hôm qua đã xin phép nghỉ rồi.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Buổi luyện công sáng kết thúc, Từ Hiếu Cẩu đi đến nhà họ Triệu.

Chưa đến sân nhà họ Triệu, hắn đã nghe thấy người ta nói, nhà họ Triệu xảy ra chuyện, nhà họ Triệu có người chết, nhiều người đang đổ xô đến nhà họ Triệu.

"Cái gì?"

Từ Hiếu Cẩu lo lắng, vội vàng chạy đến nhà họ Triệu.

Nhà họ Triệu là hộ giàu có ở Bách Hác thôn, không chỉ có cả trăm mẫu ruộng tốt, mà còn nuôi hai chuồng lợn.

Nhà cửa rộng rãi, khang trang.

"Chuyện gì thế này?"

Từ Hiếu Cẩu thấy rất đông người tụ tập trước cổng, không biết đang bàn tán gì, ai nấy đều lộ vẻ tiếc thương.

Hắn tiến đến, đúng lúc gặp một người đi ra, liền giữ người đó lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Haiz…"

Người này là hàng xóm của nhà họ Triệu, nhà cách nhau chỉ khoảng năm mươi mét.

Hắn ta thở dài, lắc đầu: "Ngoài Nhị Soái ra, cả nhà đều chết cả rồi, chắc là gặp phải trộm cướp. Tam Cẩu, ngươi với nó thân thiết, mau vào xem nó thế nào đi."

Cả nhà đều chết hết?

Từ Hiếu Cẩu như sét đánh ngang tai, sắc mặt tái mét, vội vàng chạy vào nhà họ Triệu.

Mấy người hàng xóm đang giúp đỡ, khiêng từng thi thể ra sân, phủ vải trắng lên.

Triệu Soái quỳ sụp xuống đất, khóc đến sưng cả mắt, giọng khàn đặc, không ngừng nức nở. Phụ mẫu, gia gia, đại ca và tẩu tử của hắn, tất cả đều đã chết!

Năm thi thể nằm thẳng hàng, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

"Nhị Soái." Từ Hiếu Cẩu nhẹ nhàng gọi.

Triệu Soái thấy Từ Hiếu Cẩu, liền khóc lớn: "Cẩu ca, ta không còn người thân nào nữa rồi, ta không còn ai cả…"

Chứng kiến cảnh tượng đau lòng như vậy, Từ Hiếu Cẩu không biết an ủi thế nào, chỉ có thể ôm lấy Triệu Soái, mặc cho nước mắt nước mũi của hắn làm ướt áo mình.

Một lúc sau, từ những lời kể đứt quãng của hàng xóm, Từ Hiếu Cẩu mới biết được đại khái sự việc.

Hôm qua, nhà họ Triệu bán hết hai chuồng lợn, được bảy tám trăm lượng bạc. Vụ mùa vừa qua, nhà họ Triệu cũng đã bán hết lúa gạo và hoa quả trong vườn.

Đúng lúc nhà họ Triệu có nhiều tiền nhất thì gặp phải trộm cướp.

Đêm qua, Triệu Soái ngủ rất say, không biết chuyện gì xảy ra. Sáng sớm tỉnh dậy, hắn thấy cửa phòng mình mở toang, đồ đạc trong phòng bị lục tung. Hắn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì phát hiện người nhà trong những phòng khác đều bị sát hại.

Lúc này hắn mới gào khóc thảm thiết, khiến những người dân đi làm đồng ngang qua chú ý.

"Tại sao chứ, tại sao ta lại không biết gì cả, hu hu." Triệu Soái mới mười bốn tuổi, làm sao có thể chịu đựng nổi nỗi đau này.

Chiều tối, một toán bộ khoái và pháp y từ huyện thành đến nhà họ Triệu.

Một nhà năm mạng người, đây không phải là vụ án nhỏ.

Nhưng đám bộ khoái điều tra án mạng này lại tỏ ra không mấy ngạc nhiên, qua loa điều tra một lượt rồi kết luận: "Là do bọn trộm cướp gây ra, bọn chúng đã sớm theo dõi, nắm rõ tình hình rồi."

Pháp y cũng điều tra rõ nguyên nhân cái chết của nhà họ Triệu: "Đều bị phi đao giết chết, một nhát chí mạng, vô cùng chính xác, không gây ra nhiều tiếng động. Hung thủ là cao thủ."

"Vậy… vậy tại sao ta vẫn còn sống, tại sao…"

"Bọn trộm cướp thường chỉ lấy tiền, không giết người. Hắn đã dùng mê hương, nên lúc các ngươi ngủ say, hắn mới vào nhà lục lọi đồ đạc. Có lẽ mê hương không có tác dụng lắm với phòng của ngươi, lại không có tiền, nên hắn chỉ lục soát qua loa rồi bỏ đi. Tiền bạc nhà ngươi đều ở trong phòng phụ mẫu và đại ca ngươi, hai căn phòng đó bị lục soát tan hoang, bọn họ chắc đã bị đánh thức, tên trộm cướp liền ra tay sát hại…"

Nói xong, đám bộ khoái định rời đi.

"Khi nào thì có thể bắt được hung thủ?"

Từ Hiếu Cẩu vội vàng giữ họ lại.

"Bắt? Chờ tin tức đi."

Đám bộ khoái trợn trắng mắt, hung thủ ít nhất cũng là võ giả cao giai, lại còn giết người ở cái vùng quê hẻo lánh này, biết đi đâu mà bắt?

Nói không chừng hắn đã cao chạy xa bay rồi.

"Chờ đến bao giờ?"

Từ Hiếu Cẩu không chịu bỏ cuộc.

Vụ án thảm khốc như vậy, sao có thể không có câu trả lời?

"Nói thật cho ngươi biết, không có khả năng bắt được đâu. Không biết hung thủ là ai, làm sao mà bắt, đi đâu mà tìm? Tưởng chúng ta là thần tiên sao? Gần đây nhiều lưu dân như vậy, không chừng là do một tên lưu dân nào đó gây ra."

"Các ngươi… quan phủ nuôi các ngươi chỉ để ăn cơm trắng sao?"

"Ngươi dám ăn nói hỗn xược?"

Đám bộ khoái tức giận, định lôi Từ Hiếu Cẩu ra dùng hình.

Những người dân bên cạnh vội vàng can ngăn: "Các vị đại nhân, nó còn nhỏ tuổi, không biết nói năng, xin các vị đại nhân đừng chấp nhặt. Nể mặt Lưu huyện úy, xin các vị đại nhân tha cho nó."

"Lưu huyện úy? Các ngươi quen biết Lưu huyện úy sao?"

Nghe đến ba chữ Lưu huyện úy, đám bộ khoái dịu giọng.

"Lưu đại hộ ở Bách Hác thôn chúng ta, Lưu lão gia, tên là Lưu Diệu Tông, cũng là đại ca của Lưu huyện úy."

Huyện úy tên là Lưu Diệu Tổ.

Nghe vậy, đám bộ khoái liền tin: "Thôi được rồi, chuyện này chúng ta sẽ điều tra kỹ lưỡng, hãy cho chúng ta chút thời gian."

Dù bọn chúng có thật sự điều tra hay không, thì mặt mũi của Lưu huyện úy vẫn phải nể nang.

Sau đó người của nha môn rời đi, chỉ để lại Triệu Soái đau đớn cùng cực và những người dân thôn Bách Hác tiếc thương vô hạn.

Tại nhà họ Từ.

Biết chuyện xảy ra với nhà họ Triệu, Từ Phúc Quý vừa thương xót cho bọn họ, lại vừa cảnh giác hơn.

Thế đạo này là vậy, kẻ mạnh có thể dễ dàng chà đạp kẻ yếu.

Nhưng võ giả còn bị quan phủ quản thúc.

Còn tu tiên giả thì nha môn cũng không quản được.

"Đại Ngưu, ngươi đến nhà họ Triệu giúp lo liệu hậu sự. Thiếu gì thì nói cho ta."

Từ Phúc Quý sai Từ Hiếu Ngưu đi.

Mấy hôm trước, Triệu Soái còn đến nhà hắn chơi, vậy mà giờ đã xảy ra chuyện chẳng lành.

Từ Hiếu Cẩu chắc chắn sẽ giúp lo liệu hậu sự, nhưng Từ Phúc Quý sợ hắn bận rộn không xuể

nên bảo Từ Hiếu Ngưu đến giúp đỡ.

Mùa màng đã xong, ruộng đồng cũng không có việc gì.

Nhà họ Từ cũng chỉ có thể giúp đỡ lo liệu hậu sự cho người đã khuất.