Tục Tiên

Chương 10. Bạch Lộc Lông Như Tuyết, Bước Lên Hoa Đào Qua Cầu Đá!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

(Trích thơ 山中玩白鹿 – Sơn trung ngoạn bạch lộc.)

“Nên sớm tìm một mảnh đất tiên gia để yên tâm tu luyện, không có phúc trạch đi vào môn phái tiên gia chân chính, nhưng tìm một chỗ tiên thị ở lại dù sao cũng tốt hơn ở mãi trong nhà.”

“Còn nhớ đời trước từng nghe một lời đồn, có người mua được Bạch Đế di trạch tại Tuy Dương tiên thị.”

“Nghe nói người nọ tới Tuy Dương tiên thị, mua một miếng ngọc thạch xanh, định dùng để luyện chế ngọc phù, lúc xé ngọc thạch lại phát hiện bên trong ẩn giấu một bộ pháp bảo có tên《Bạch Đế Luận Đạo Tập》và ba món pháp bảo gồm một kiếm cùng song câu.”

“Tên tuổi《Bạch Đế Luận Đạo Tập》lẫy lừng nhưng lại không phải đạo gia chính tông mà là một tụ hợp đạo thuật suốt đời của một con bạch xà tu đạo thành công, là bí pháp tu hành của Yêu tộc.”

“Con bạch xà này từng tu luyện đến Linh Thai cảnh đỉnh phong, suýt nữa đã tiến vào Chân Dương cảnh, là đại tu Yêu tộc hàng thật giá thật, Bạch Đế Luận Đạo Tập này tuy không phải đạo gia chính tông nhưng lại có hơn mười loại pháp thuật lợi hại, thanh phi kiếm kia là do đối phương khổ công tế luyện một nghìn sáu trăm năm, mặc dù ở bên trong phi kiếm trấn phái của các đại môn phái chính tà lưỡng đạo, dù là giữa đống phi kiếm trấn phái của các đại môn phái chính tà lưỡng đạo cũng có điểm đặc sắc riêng, vô cùng lợi hại, hai lưỡi phi câu kia còn có lai lịch càng lớn, chính là vật của Thuỷ Thần thời Thượng cổ, có thể điều khiển sông ngòi hồ nước trong thiên hạ, còn có thể tỏa định các loại pháp bảo.”

“Chỉ tiếc người thu được bảo vật quá đắc ý vênh váo, lại nói chuyện này với hảo hữu mới quen thân được ba năm, cuối cùng để chuyện truyền ra ngoài, bị người tìm tới cửa giết người đoạt bảo, thân tử đạo tiêu. Bạch Đế Luận Đạo Tập và nhất kiếm song câu này cứ thế biến mất, không biết đã rơi vào tay người nào, xem như một vụ án lớn năm đó chưa có lời giải.”

“Lúc nghe được tin đồn này, ta ở Ngộ Tiên Tông làm tạp dịch, chuyện này cũng đã qua hai ba mươi năm, giờ tính ra vừa hay chính là thời gian hai ba năm chuyện này xảy ra.”

Trần Càn Lục nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng có chút khổ sở, trên người hắn không có thứ gì đáng giá, cho dù gặp gỡ cơ duyên nhường này người ta cũng không thể vô duyên vô cớ cho hắn một miếng ngọc thạch xanh đúng không?

Huống chi tại Tuy Dương tiên thị không biết có bao nhiêu miếng ngọc thạch xanh, sao có thể chọn trúng miếng chứa bảo tàng đây? Trừ khi có rất nhiều phù tiền, mua hết ngọc thạch xanh xuất hiện ở Tuy Dương tiên thị mấy năm nay mới có thể đụng phải cơ duyên.

Khổ sở một hồi, hắn lại nghĩ: “Thời gian còn hai ba năm, ta chưa chắc đã không thể tăng tu vi lên vài phần, gom góp đủ phù tiền.”

“Đã có thể làm lại một đời, còn có cơ duyên nào lớn hơn chuyện này nữa sao?”

“Nào nào, chớ có uể oải, bất cứ lúc nào cũng phải phấn chấn mới được.”

Mấy ngày sau, Trần Càn Lục mượn một con dao chẻ củi, chặt một cành cây thô làm trượng, để mười mấy đồng bạc tích góp được trong vài năm qua và cả khay bạc Linh Môn cho hắn lại trong phòng, không lấy thêm bất cứ vật gì từ Trần gia, cô độc, nhẹ nhàng đi xa.

Tuy Dương tiên thị cách Trần gia thôn khoảng hơn hai nghìn dặm, hài đồng bình thường rất khó có thể đơn độc một mình đi tới đó... Tuy Trần Càn Lục chỉ là một đứa trẻ bảy - tám tuổi, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Luyện Khí, lại tinh thông phù pháp, hơn mười người người trưởng thành bình thường cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn.

Hắn làm người ba kiếp, kinh nghiệm đi đường phong phú, rời khỏi Trần gia thôn cũng không vội vàng lên đường, ngược lại tìm tòi hai ngày ở dã ngoại, cuối cùng cũng gặp được một con bạch lộc.

Con bạch lộc này ngơ ngác ngây ngốc, nhìn thấy người cũng không chạy trốn.

Trần Càn Lục thấy con bạch lộc này cường tráng, trong lòng mừng thầm, lấy ra một lá bùa, xa xa chỉ một ngón tay, quát: “Định!”

Bạch lộc hét lên một tiếng rồi ngã gục!

Hắn dù chỉ luyện phù pháp đến tầng một, không dùng để đối phó với người có chút pháp lực được, nhưng đối phó với một con súc sinh lại rất dễ dàng.

Trần Càn Lục đi qua, ấn cổ bạch lộc xuống, liên tục vẽ mười bảy - mười tám đạo phù lục chữ Phược.

Con bạch lộc này chỉ là một con hươu rừng bình thường, sao chịu nổi thủ đoạn Tiên gia như vậy? Mười bảy mười tám đạo phù lục chữ Phược khắc vào thức hải, lập tức trở nên ngoan ngoãn nghe lời, không giãy giụa nữa.

Trần Càn Lục khẽ cười một tiếng, bò lên ngồi ngay ngắn trên lưng bạch lộc, quát to một tiếng: “Đi!”

Bốn vó Bạch Lộc vung lên, ban đầu còn có chút bất ổn, cái mông cứ xoay lệch mãi, cực kỳ xóc nảy, nhưng dưới sự gia trì của phù lục rất nhanh đã trở nên thuận lợi, dạy dỗ nửa ngày bạch lộc đã biến thành một đôi chân khá tốt.

Có con bạch lộc này dùng thay đi bộ, không cần tự mình đi đường, không biết nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.