Tục Tiên

Chương 9. Thân Tình Phai Nhạt Mấy Phần!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Linh Môn hơi trầm tư, gã chỉ đi ngang qua đây, trên người còn có chuyện quan trọng khác, không thể ở lại quá lâu.

Huống chi đạo nhân áo đen kia đã mất pháp bảo, luyện thi lại là chuyện cực kỳ vất vả, bình thường đều phải mất mấy năm mới có thể luyện ra một con, tu gia lại đều hết lòng tin tưởng phong thủy, đánh mất phong thủy ở chỗ này, khả năng quay trở lại quá nhỏ, chỉ là trong lúc nhất thời lại không biết nên giải thích như thế nào với những người phàm tục này đây?

Trần lão gia tuy tiếc tiền nhưng vẫn biết nặng nhẹ, vội vàng sai người bê một khay bạc nén trắng như tuyết ra, tự tay dâng lên trước mặt Linh Môn, đau khổ khẩn cầu gã nhận lấy, rồi lại vội sai hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu, Linh Môn thấy ông ta ân cần như vậy, lòng thầm nghĩ: “Ở lại thêm một hai ngày, giúp những thôn dân này bớt sầu lo vậy.”

“Huống hồ gì cũng phải để lại cho đứa bé kia một quyển quyền kinh, tiện thể chỉ điểm vài câu, nếu hắn chịu cố gắng thì đó cũng là một phần cơ duyên, nếu hắn không chịu cố gắng cứ coi như là một phần thiện duyên.” Nghĩ đến đây bèn cười nói: “Vậy ta tạm lưu lại mấy ngày, nếu tà tu kia lại đến, tất sẽ không tha cho gã.”

...

Trần Càn Lục trở về phòng thì không ra ngoài nữa mà chỉ vùi đầu tu hành.

Ban đêm!

Người ở nhà cũ Trần gia ngủ hết, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu to.

Trần Càn Lục bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng xì xào, dường như có người đang gõ cửa sổ.

Hắn bấm Lôi, Hỏa nhị quyết, nghĩ giây lát, lại đổi thành hai chữ Phược, Định phù pháp, đang định ra tay trước với người bên ngoài, chợt nghe được giọng nói ôn nhuận của Linh Môn hô lên: “Bần đạo Linh Môn, đặc biệt tới tặng ngươi một quyển quyền kinh.”

Trần Càn Lục vô cùng kinh ngạc, đẩy cửa sổ ra.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, Linh Môn đạo nhân đã đứng trong phòng, mỉm cười đưa sang một quyển sách, nói: “Đây là Đại Thừa Vạn Hoa Quyền Kinh, chia làm năm tầng công phu, tu luyện đến cực hạn có thể đánh nội khí ra ngoài một trượng, cách không đả thương người trong vô hình.”

“Đây là thù lao hôm nay ngươi ném gạch khiến đạo nhân áo đen phân thần, giúp ta thắng đấu pháp. Ta chỉ có một đêm để truyền thụ quyền pháp cho ngươi, ngày sau đều dựa vào ngươi tự mình lĩnh ngộ.”

Trần Càn Lục rất thất vọng, hắn tốt xấu gì cũng là người tu gia, học quyền pháp làm gì chứ?

Vẻ mặt hắn đờ đẫn, thoáng dại ra, Linh Môn chỉ cho là đứa trẻ này vui đến choáng váng, lập tức truyền thụ tất cả các chiêu quyền trong Đại Thừa Vạn Hoa Quyền.

Đợi đến khi sắc trời hơi hửng, trời cũng sắp sáng, Linh Môn đạo nhân khẽ quát một tiếng: “Bần đạo đi đây.”

Rồi thoáng cái bóng dáng đối phương đã biến mất không còn thấy đâu nữa, trong phòng ngoại trừ cuốn quyền kinh kia ra còn có thêm một khay bạc, chính là thứ Trần lão gia tặng cho lúc trước.

Kiếp trước Trần Càn Lục vẫn rất muốn bái một vị sư tôn tốt, nhưng mãi không thể toại nguyện. Kiếp này coi như có bệnh thì vái tứ phương, nhưng không ngờ ngay cả nhân vật có tu vi không cao như Linh Môn đạo nhân cũng không nhìn trúng hắn.

Hắn rầu rĩ tới phòng bếp tìm chút đồ ăn, trở về ngả đầu ngủ luôn, đợi đến khi mặt trời lên cao, ngủ no rồi, cảm giác thân thể đã khôi phục vài phần mới lại ở trong phòng đả tọa luyện khí.

...

Ba ngày sau, xảy ra chuyện máu chó kiếp trước từng phát sinh.

Trần lão gia phái người tới nói một câu, giao nha hoàn của hắn cho Nhị ca, không cho từ chối, chỉ hứa hẹn lần sau trong nhà mua nha hoàn sẽ để hắn chọn trước.

Phụ thân của Trần Càn Lục là địa chủ một phương, trong nhà có rất nhiều con cái, kiếp trước cũng không để ý tới đứa con trai này, đều nhờ hắn có danh tiếng thần đồng, giương danh khắp quê hương, kiếp này quay lại, hắn còn chưa thể hiện tài hoa xuất chúng nên ông ta càng không buồn để ý.

Trần Càn Lục là đứa con thứ không được người khác chú ý trong nhà họ Trần, người người đều xem nhẹ sự tồn tại của hắn, cũng không ai nghĩ tới chuyện tuổi hắn còn nhỏ, nên có người chăm sóc.

Trần Càn Lục đâu quan tâm đến nha hoàn gì đó?

Hắn chỉ quan tâm tu hành.

Người không có kẻ chướng mắt nào ở trong phòng đi tới đi lui ngược lại là chuyện tốt. Bởi vậy hắn lập tức đồng ý ngay, chỉ là thân tình đã phai nhạt mấy phần.

...

Lại qua bảy tám ngày nữa.

Trần Càn Lục thu hồi công pháp, trong lòng thầm nghĩ: “Ở lại nhà họ Trần thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi người phàm tục quá nhiều chuyện phiền não, việc vặt vãnh quá nhức đầu, không thích hợp để tu hành. Trước kia không có cách nào, giờ đã có tu vi Luyện Khí tầng một, phù thuật cũng tiến triển, còn luyện cả Đại Thừa Vạn Hoa Quyền Kinh...”