Tục Tiên

Chương 8. Tổ Chim Rơi Xuống, Con Non Sao Còn Yên Ổn Được?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn nhìn đấu pháp một hồi, vốn định chạy trốn, nhưng vừa tỉnh táo lại đã không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Tà tu này hung hãn như thế, nếu Linh Môn đấu pháp thua, chỉ sợ Trần gia sẽ bị diệt môn, tổ chim rơi xuống, con non sao còn yên ổn được? Ta phải trợ giúp Linh Môn một tay, giúp người cũng là giúp mình.”

Hắn âm thầm quan sát phương hướng Hắc Cẩu Đinh bắn ra, tìm kiếm trên mặt đất một hồi thấy một viên gạch nát, dùng ý niệm thay thế bút lông, dùng không khí thay cho giấy vàng, vụng trộm vẽ một đạo Định Tự phù, đi vài bước về phía tường viện, đợi khi Hắc Cẩu Đinh lại đánh tới một lần nữa mới dốc sức ném viên gạch ra, trúng giữa Hắc Cẩu Đinh.

Mắt Linh Môn sáng lên, quát to một tiếng, liên tục lắc chuông bạc làm nó leng keng vang lên mấy tiếng, một giọng nói thê lương mắng to: “Kẻ nào giở trò, phá hỏng pháp thuật của ta?” Hắc Cẩu Đinh hơi bất ổn, quay đầu bay xa mấy trượng, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, lập tức rơi xuống mặt đất bên ngoài tường viện.

Phù lục của Trần Càn Lục thật ra cũng không có bao nhiêu uy lực, dù sao cũng là vẽ ra một cách vội vàng, cho dù hắn đã lĩnh ngộ được thuật tâm phù nhưng cũng chỉ là pháp thuật cơ bản, vẫn không phải pháp thuật chân chính, không thể so với pháp khí tà tu tế luyện nhiều năm, một khi đánh trúng Hắc Cẩu Đinh cùng lắm cũng chỉ có thể khiến chân khí khống chế pháp bảo tà đạo này hơi tán đi, nhưng vậy cũng đã đủ để Linh Môn lắc chuông bạc rồi.

Linh Môn đánh rơi Hắc Cẩu Đinh, phi thân vượt lên trước mấy bước, tung người nhảy lên tường viện, quát lớn: “Xem ngươi còn có mấy phần hung uy!”

Trong lòng đạo nhân áo đen hoảng hốt, ngay cả Hắc Cẩu Đinh cũng không nhặt lại, lấy ra một cây cờ nhỏ trong ngực áo, đón gió nhoáng một cái, khói đen cuồn cuộn, che khuất thân hình.

Linh Môn không biết cây cờ nhỏ này là loại pháp bảo gì, có tác dụng gì, vậy nên không dám ra tay.

Đợi sau một nén nhang, khói đen tán đi, bóng dáng đạo nhân áo đen đã không còn thấy đâu nữa.

Linh Môn nhảy xuống khỏi tường viện, nhặt hai cái Hắc Cẩu Đinh lên, xoay người trở về Trần gia trang.

Lúc này không có chủ nhân thúc giục, con cương thi kia đã không còn động đậy, gã liếc mắt nhìn Hắc Cẩu Đinh trong tay, lật tay vỗ vào ót và vị trí trái tim cương thi, quát: “Thêm ít dầu trẩu, tăng lửa lên.”

Tuy phụ thân của Trần Càn Lục không nỡ nhưng vẫn gọi người lấy hai thùng dầu trẩu ra, tưới lên đống lửa, thế lửa lập tức lớn hơn.

Trần Càn Lục trưng ra tư thái ngoan ngoãn nhất, yên lặng đứng một bên, hắn có kinh nghiệm từ đời trước, biết lúc này nếu tiến lên hiến vật quý rất dễ tạo thành phản cảm, không bằng bày ra dáng vẻ như ông cụ non, ngược lại càng dễ được thượng tiên yêu mến.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thử chạm vào cơ duyên một lần.

Công lực của Linh Môn đạo nhân tuy không sâu, nhưng dù sao cũng là đệ tử Hạc Sơn Phái, trong người có truyền thừa đứng đắn.

Linh Môn liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên cảm thấy thân thiết hơn một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này cũng thông minh, lại can đảm cẩn trọng, nếu không có hắn ném gạch, đánh trúng Hắc Cẩu Đinh, chuông bạc của ta chưa chắc có thể đánh rơi bảo vật kia.”

“Kẻ này còn muốn bái ta làm thầy, cũng có chút lòng hướng đạo, đáng tiếc tư chất quá kém, không có duyên pháp tu đạo, xong việc đưa hắn một quyển quyền kinh, để hắn cường thân kiện thể, trường thọ trừ bệnh, xem như đền bù công lao ném gạch lần này.”

Linh Môn chỉ dừng ở Luyện Khí tầng hai, vừa không nhìn ra Trần Càn Lục có giấu phù pháp trong viên gạch, cũng không nhìn ra hắn có tu vi gì, thế nên mới không có ý định thu làm đồ đệ.

Trần Càn Lục mong đợi một hồi cũng không thấy Linh Môn đạo nhân nhắc đến chuyện hắn ném gạch, trong lòng thầm thở dài, nghĩ: “Muốn bái một vị sư tôn sao lại khó khăn thế?” Quay người rời khỏi tiền viện, ủ rũ trở về chỗ ở.

Hắn cũng không lo lắng vị tà tu kia lại tìm đến, đối phương cũng chỉ có thực lực Luyện Khí tầng hai, lại không có pháp bảo đắc lực trợ giúp, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, vẽ thêm một ít phù lục thì không cần sợ một tên tà tu như vậy.

Chỉ hơn một canh giờ, cương thi đã cháy thành một đống tro tàn.

Thôn dân vây xem đều vui sướng hô hào, mỗi người đều nói tai hoạ ngầm đã biến mất, từ đây về sau thôn sẽ bình yên.

Trần gia lão gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Vị Linh Môn đạo nhân này quả nhiên có pháp lực, không phải thần côn lừa tiền.”

Linh Môn đạo nhân đợi đến khi lửa cháy hết, thi triển pháp thuật tránh lửa, thu hồi hai cây Hắc Cẩu Đinh rồi nói với Trần gia chủ: “Tiểu đạo đã diệt yêu tà, giờ phải về núi rồi.”

Trần lão gia giật mình, lo rằng tà tu áo đen kia lại tìm đến, không dám để Linh Môn rời đi, bèn kéo đạo bào lại nói: “Đạo nhân áo đen kia có thể luyện ra một con cương thi, tất có thể luyện con thứ hai, nếu gã quay lại, thôn này khó có ngày yên ổn.”

“Pháp thuật của đạo trưởng cao cường, sao không thay Trần gia thôn chúng ta diệt trừ mầm tai hoạ?”