Tục Tiên

Chương 12. Đánh Rắn!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giữa rừng núi bỗng nhiên có từng trận gió tanh, bảy tám con rắn lớn màu đen uốn lượn trườn qua, đầu rắn hình tam giác, vừa nhìn đã biết tất ẩn chứa kịch độc.

Trước người Trần Càn Lục cắm một cây gậy gỗ thô to, gần trăm đạo phù lục chữ Huyễn ngưng kết pháp lực biến ảo thành một con mãnh hổ, đủ để đe doạ dã thú trong núi, nhưng lại không dọa được đám xà trùng này. Bảy - tám con rắn lớn màu đen này dường như bị sức mạnh nào đó thúc đẩy, bổ nhào về phía đứa trẻ chín tuổi là hắn.

Cây gậy gỗ bỗng nhiên phát ra từng tiếng hổ gầm, đây là một phần Trần Càn Lục bố trí sẵn, nếu có người hoặc động vật không bị ảo thuật mê hoặc tìm tới gần sẽ nhanh chóng nhắc nhở hắn, làm gián đoạn tu luyện.

Trần Càn Lục mở mắt, nhìn thấy bảy - tám con rắn độc đang trườn về phía mình, nhưng không cảm thấy hoảng sợ.

Lúc này đã là đêm khuya, nhưng hắn đã Luyện Khí thành công, thị lực rất mạnh, ánh trăng trên đầu lại sáng tỏ, vảy đen như mực của đám rắn này rất bắt mắt, thế nên có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trần Càn Lục nắm phù pháp chữ Lôi, suy nghĩ giây lát lại đổi thành phù pháp chữ Kinh, chỉ tay về phía mấy con rắn lớn này. Bảy - tám con rắn độc đã sắp trườn đến gần bỗng đồng loạt run lên, tản ra xung quanh, trườn cực nhanh, giây lát đã không còn thấy đâu nữa.

Trần Càn Lục không dám tu hành nữa, chỉ tĩnh tọa dưỡng thân, mãi đến hừng đông cũng không thấy người sai khiến đại xà xuất hiện.

Những con rắn đó bản tính hung ác, trước giờ đều sống một mình, chắc chắn không thể kết bè kết đội xuất hiện, cũng không thể nhìn thấu ảo thuật hộ thân của hắn, chắc chắn sau lưng có người thúc giục, đối phương không ra mặt, Trần Càn Lục cũng không muốn gây thêm chuyện, sải bước trèo lên bạch lộc tiếp tục lên đường.

Trần Càn Lục không muốn xung đột với người khác, dù sao lúc này pháp lực của hắn còn yếu, lại thúc giục tọa kỵ một phen, con bạch lộc dưới thân tung bốn vó, chạy như điên suốt hai ba mươi dặm, tính toán dù có người rình mò cũng sẽ không đi theo xa như vậy, lúc này mới để bạch lộc thả chậm bước chân, phân biệt phương hướng rõ ràng rồi lại đi nửa ngày, lúc này mới thấy một thôn xóm.

Trần Càn làm người ba kiếp, biết lòng người khó dò, bản thân còn quá nhỏ, dễ dàng khiến người ta sinh ra tâm tư khó lường nên mới tạo ra chút việc linh dị, để người ta không dám khinh thường.

Một đồng tử đi một mình rất dễ dàng bị kẻ khác ngấp nghé.

Một đồng tử một mình cưỡi bạch lộc lại dễ khiến người ta sinh lòng kiêng kị.

Hắn cưỡi bạch lộc vào thôn, quả nhiên người trong thôn cảm thấy kỳ dị, ngay cả chỉ trỏ cũng không dám, chỉ âm thầm xì xào bàn tán.

Trần Càn Lục không nghỉ ngơi ở nơi đông người hòng tránh sinh thị phi, chỉ tìm một hộ gia đình xin ít nước trong, thấy người ta phơi một ít thịt khô bèn mua một ít, giá hắn trả không thấp, gia đình này không khỏi mừng rỡ, còn tặng hắn thêm ít bánh.

Ăn uống no đủ, hắn cố ý để lộ một ít ảo thuật, bán đi chừng bảy - tám tấm phù lục, sau đó ung dung rời khỏi thôn.

Trên đường đi hơn nửa thời gian đều dùng để tu luyện, hơn hai nghìn dặm đường ước chừng đã đi hơn một tháng mới xong.

Trần Càn Lục nhìn về phía trước, trong lòng thầm nghĩ: “Không biết có thể gặp chút kỳ ngộ ở Tuy Dương tiên thị không, được vị tiền bối cao nhân nào đó vừa mắt rồi thu ta làm đồ đệ, chỉ điểm tu hành theo phương thức chính tông?”

Tuy Dương tiên thị cách núi Song Vân khá xa, cách sơn môn Ngộ Tiên Tông càng xa, kiếp trước Trần Càn Lục quả thật chưa từng tới tiên thị này, hắn buôn bán phù lục hay mua đồ đều ở Song Vân tiên thị gần núi Song Vân, nhưng lão sư tỷ đã tới đây bốn năm lần, từng bán đồ cũng từng mua đồ ở đây, thế nên đối phương đã từng nói với hắn về quy củ của nơi này.

Trần Càn Lục tìm kiếm hơn nửa ngày mới thấy một chỗ núi rừng rậm rạp, xanh um tươi tốt có sương trắng lượn lờ, nhìn ra xa, khí linh tú tràn đầy, vào trong rừng, dắt bạch lộc đi mấy trăm bước, trước mắt rộng mở sáng ngời, đối chiếu với lời lão sư tỷ nói năm đó, lập tức biết đây chính là vị trí của Tuy Dương tiên thị.

Có cao nhân tiền bối thi triển pháp thuật phong bế tiên thị này, phàm nhân vào rừng sẽ bị lạc đường, đi mấy vòng rồi sẽ ra ngoài, căn bản không tìm được vị trí của tiên thị, người có pháp lực thì không bị trận pháp mê hoặc, có thể ung dung đi vào.

Dù Ngộ Tiên Tông là quốc giáo của vương triều Đại Càn nhưng cách làm việc cũng không bá đạo, cho phép các môn phái khác mở sơn môn tại cảnh nội Đại Càn, gần Tuy Dương tiên thị có ba môn phái, theo thứ tự là Tiểu Nguyệt Tông, Kim Linh Tông và Ngọc Sơn Phái.

Hai cái trước chỉ là môn phái nhỏ bình thường, Ngọc Sơn Phái lại là một nhánh nhỏ của Ngộ Tiên Tông, dựa theo thời gian tính toán, lúc này Ngũ Liễu đạo nhân vẫn còn đang tu hành ở Ngọc Sơn Phái.