Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bởi vì gần đây có ba môn phái nên quy mô của Tuy Dương tiên thị cũng không nhỏ, chính là một trong sáu tiên thị lớn nhất cảnh nội Đại Càn.
Tòa tiên thị này có phân chia thành các buổi chợ lớn nhỏ, mỗi khi đến các buổi chợ lớn nhỏ, đệ tử ba phái và các loại tán tu sẽ tìm đến Tuy Dương tiên thị, hoặc buôn bán pháp bảo mình luyện chế ra, hoặc buôn bán linh dược gieo trồng, hoặc đan hoàn, hoặc phù lục, thậm chí dùng một ít vật tinh xảo để đổi lấy một ít vật dụng tu hành, bình thường không có các buổi chợ cũng vẫn có tán tu thường trú nên không quá lạnh lẽo, rất giống một trấn nhỏ ở nơi thế ngoại đào nguyên.
Chợ lớn ba năm diễn ra một lần, chỉ diễn ra trong thời gian một tháng, sẽ có đủ loại Tiên gia tới đây nên càng thêm náo nhiệt, mặt hàng cũng nhiều, chợ nhỏ tháng sáu một lần, tuy không thể so với chợ lớn nhưng các vị Tiên gia đến giao dịch cũng có tới mấy trăm người.
Hôm nay vừa hay là một buổi chợ nhỏ, so với thường ngày náo nhiệt hơn nhiều, một hai trăm quầy hàng tùy ý sắp xếp trong rừng, chằng chịt đan xen, cũng có mười bảy mười tám gian phòng, thưa thớt như sao, mấy trăm tu gia lui tới, thi thoảng nghỉ chân lại nói vài câu với chủ quán. Người người nói nhỏ, không khí vô cùng hài hòa, tuyệt đối không có mùi tiền như thương nhân phàm tục, hoặc nghênh ngang mà đi, hoặc là giao dịch vật phẩm, ai nấy đều vui sướng, tuy không đông đúc như chợ chốn nhân gian, cũng không có vẻ phồn hoa nơi trần thế, nhưng các vị Tiên gia làm ăn lại tiêu sái phiêu dật, không dính nhiều khói lửa như vậy, bình thường ăn uống tiệc rượu nửa ngày là thành một phen mua bán, cũng có một phen phong vận khác biệt .
Tuy Dương tiên thị này không có người nào quản lý, chỉ có ba nhà Tiểu Nguyệt Tông, Kim Linh Tông và Ngọc Sơn Phái lập ra một bộ quy củ, chỉ cần không làm trái quy củ, người người đều tự do tự tại, nếu làm trái với quy củ, để dấy lên tranh đấu gì đó, tất nhiên sẽ có tu gia ba phái ra tay trừng phạt đơn giản.
Phần cơ duyên kia chừng hai - ba năm sau mới xuất hiện, nhưng miếng ngọc thạch xanh có giấu Bạch Đế di trạch nọ chưa chắc đã không lưu lạc ở đây từ sớm, vậy nên Trần Càn Lục định ở lại chỗ này trước, vừa tu luyện vừa tích lũy phù tiền.
Tu gia bình thường thích thanh tĩnh, không thích sự náo nhiệt ở nơi này, họ đều đến giao dịch đồ vật xong rời đi.
Trần Càn Lục lại không như thế, hắn càng thích hoàn cảnh này, nơi này tuy là tiên thị nhưng cũng không thiếu vật phàm tục, sinh hoạt vô cùng thuận tiện, lại là nơi duy nhất các tán tu có thể giao lưu với đồng đạo, từ đó có thể hỏi thăm rất nhiều tin tức.
Hắn dõi mắt trông mong nhìn về phía mấy quầy hàng gần đó, có lòng muốn đi xem một chút, nhưng lại thầm nghĩ dù có tìm được miếng ngọc thạch xanh kia cũng không có phù tiền để mua, càng không có bản lãnh cướp đoạt trắng trợn. Đang miên man suy nghĩ làm thế nào mới có thể tìm ra miếng ngọc thạch xanh kia, có cách nào để thu vào tay, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tiểu đạo sĩ, sao ngươi cũng đến Tuy Dương tiên thị rồi?”
Trần Càn Lục ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ quen thuộc trên một cây đại thụ gần đó, tiểu nữ hài bước trên ngọn cây, thân như tơ liễu, nhẹ nhàng lắc lư, lần này nàng thay một bộ quần áo màu xanh như nước hồ lại càng làm nổi bật làn da mịn màng trong sáng, gương mặt cười như hạt dưa, lông mày cong vút tựa như bức họa.
Hắn không nhịn được nở nụ cười, nói: “Tiểu hồ tiên! Lại gặp mặt rồi.”
“Ngươi cũng tới Tuy Dương tiên thị mua đồ à?”
Thiếu nữ cười hì hì nhảy xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Không được gọi tiểu hồ tiên, phải gọi Hồ Tam thái nãi.”
“Ta đương nhiên là đến mua vài thứ, nhưng không biết Tuy Dương tiên thị có không nữa.”
Trong lòng Trần Càn Lục khẽ động, nghĩ ra bảy tám lý do để khuyến khích nữ hài đi mua ngọc thạch xanh, nhưng đều cảm thấy chưa chắc đã ổn thỏa, chợt nghe thiếu nữ nói tiếp: “Có muốn đi mua đồ cùng ta không?”
Trần Càn Lục cười một tiếng, đáp: “Ta đương nhiên nguyện ý bồi Tam thái nãi rồi, chỉ là dù sao cũng phải có một xưng hô chứ?”
Thiếu nữ nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, nói: “Được rồi, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Hồ Tiên Nhi đi!”
Trần Càn Lục biết thiếu nữ không muốn để lộ thân phận, cũng không dài dòng, đang muốn tìm một chỗ buộc bạch lộc vào, chỉ thấy thiếu nữ vung ống tay áo nho nhỏ lên, con bạch lộc kia kêu một tiếng u u, thu nhỏ lại thành một cục, bị nàng thu vào trong tay áo, cười hì hì nói: “Ta thay ngươi thu con huơu ngốc này trước.”
Trần Càn Lục rất tò mò, nắm ống tay áo của thiếu nữ nhìn vào trong, quả nhiên nhìn thấy một con bạch lộc nho nhỏ đang nằm yên trong ống tay áo, không bị tổn thương chút nào.
Thiếu nữ đỏ mặt, phì một tiếng: “Ngươi nhìn cái gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân hả?”