Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sắc mặt Trần Càn Lục cũng đỏ lên, may mà hắn trùng sinh tới lúc mới chín tuổi, thiếu nữ cũng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, còn chưa tới tuổi nam nữ chung phòng, thấy vậy vội vàng xin lỗi một tiếng, nói: “Tại chưa từng thấy pháp thuật thần diệu như vậy nên mới hơi lỗ mãng, mong Tiểu Hồ Tiên Nhi chớ trách tội.”
Thiếu nữ cười khúc khích, nói: “Được rồi! Không trách tội.”
Nàng chắp tay sau lưng, ra dáng như bà cụ non, dẫn theo tiểu tùy tùng Trần Càn Lục đi dạo khắp Tuy Dương tiên thị.
Trong lòng Trần Càn Lục vẫn nhớ mong miếng ngọc thạch xanh kia, đi ngang qua mỗi sạp đều sẽ liếc mắt xem chủ quán có bày ngọc thạch xanh ra không, nhưng cùng thiếu nữ đi dạo qua mười sạp, dần dần trở lên nóng mắt, có rất nhiều thứ hắn đều muốn, chỉ hận không có phù tiền.
Lúc thiếu nữ đi ngang qua một sạp hàng, nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Trần Càn Lục liếc mắt nhìn theo, bày sạp bán hàng là một lão ăn mày lười biếng, trải một tấm chiếu bẩn thỉu, bên trên đặt một đống đá đen sì, thấy không có thứ mình muốn tìm bèn không muốn nhìn thêm.
Thiếu nữ lại ngồi xổm xuống, hỏi: “Số linh thạch này bán thế nào?”
Lão ăn mày nói với giọng yếu ớt: “Năm trăm phù tiền một viên.”
Thiếu nữ hơi nhíu mày, nói: “Vậy thì đắt quá! Chỗ này đều là nguyên thạch chưa qua tôi luyện, sao đáng giá năm trăm phù tiền được?”
Lão ăn mày lại cười giễu: “Nếu đã tôi luyện qua, ngươi không bỏ ra hai - ba nghìn phù tiền thì sao có thể mua được một viên đây?”
Hai người cò kè mặc cả, Trần Càn Lục lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, suy nghĩ làm sao để kiếm được một khoản phù tiền lớn, mua miếng ngọc thạch xanh ẩn giấu cơ duyên kia.
Bỗng nghe thấy có người lớn tiếng cãi lộn, nhìn qua đó.
Là một lão đạo sĩ đang tranh chấp với một chủ sạp hàng. Nghe vài câu thì biết là do lão đạo sĩ muốn mua một thanh phi kiếm của chủ sạp hàng nhưng lại không trả đủ tiền. Hai người thấy có nhiều người nhìn qua, vội vàng hạ thấp giọng xuống.
Đời trước Trần Càn Lục tu luyện mấy chục năm cũng không có một thanh phi kiếm nào, ngược lại lão sư tỷ có một thanh, chỉ là quanh năm dưỡng bệnh nên gần như không dùng đến, thành thân mấy chục năm, tổng cộng cũng chỉ thấy lão thê sử dụng hai lần.
Hắn thở dài, ép mình không được nhìn, cũng không được nghe nữa.
Thiếu nữ và lão ăn mày thương lượng xong giá tiền, dùng giá sáu nghìn phù tiền bao toàn bộ linh thạch.
Đống linh thạch này tổng cộng có hai mươi, ba mươi viên, tính ra cũng chỉ hai trăm phù tiền một viên, kiếp trước dù gì Trần Càn Lục cũng từng tu luyện qua, biết giá nguyên thạch chưa qua tôi luyện cỡ này xem như vừa phải, giá lão ăn mày báo trước đó quả thật không khác gì lừa tiền.
Thiếu nữ lấy ra một chiếc túi da thú, kiểm tra tất cả linh thạch rồi thu vào bên trong, có hai viên phẩm chất quá kém, nàng có chút ghét bỏ, đảo mắt một vòng, bèn ném cho Trần Càn Lục, nói: “Tam thái nãi không để ngươi đi theo không công, hai viên linh thạch này tặng ngươi.”
Thiếu nữ phất tay, hoạt bát rời đi.
Lúc này, Trần Càn Lục thầm cảm thấy may mắn, bởi vì hắn lo lắng một mình đi xa, trên đường dễ gặp nguy hiểm, tuy ghét bỏ nhưng vẫn tu luyện Đại Thừa Vạn Hoa Quyền Kinh trước đó Linh Môn tặng cho.
Môn quyền kinh này có năm tầng, nhưng năm tầng hợp nhất cũng chỉ tương đương với Luyện Khí tầng một.
Quyền pháp tuy rằng ảo diệu, nhưng căn cơ chính là nội lực của Võ gia, nội lực hùng hậu thì tu tập quyền pháp một lần là xong, nội lực không đủ lại không thể phát huy hết sự ảo diệu của bộ quyền pháp này.
Thanh Đế Giáp Ất Quyết của Trần Càn Lục đã luyện đến Kim Tinh Ngọc Dịch cảnh, chân khí còn hùng hậu hơn Đại Thừa Vạn Hoa Quyền Kinh tu luyện đến tầng thứ năm gấp mấy lần, dù sao chân khí Tiên gia sao lại là thứ nội lực Võ gia có thể sánh được?
Với nội tình của hắn, tu luyện bộ quyền kinh tiến cảnh cực nhanh, dù chỉ mới hơn mười ngày cũng đã luyện quyền kinh đến tầng thứ ba, toàn thân luyện ra khí lực cỡ mấy trăm cân.
Đây cũng là sở trường nội lực của Võ gia, có thể dịch cân đoán cốt, tẩy tủy luyện da, tăng lực cánh tay.
Nếu không có một thân nội lực Võ gia, Trần Càn Lục tuổi còn nhỏ, dù có tu vi Luyện Khí tầng một là Kim Tinh Ngọc Dịch cảnh đi nữa thì đúng là không nhấc nổi hai viên linh thạch nặng nề này, hắn bê hai khối linh thạch lớn đang muốn đi theo lại phát hiện lần này thiếu nữ đi cực nhanh, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, rõ ràng là không cần tên tiểu tùy tùng như hắn nữa. Hắn chỉ có thể hậm hực tìm một mảnh đất trống dưới đại thụ đặt linh thạch xuống, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Đi cũng được nhưng phải trả hươu cho ta chứ.”