Tục Tiên

Chương 15. Ngươi Có Bán Không?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Có điều con bạch lộc kia chỉ là hươu rừng bình thường, không đáng mấy đồng tiền, hai viên linh thạch này đủ để mua một - hai trăm con mà vẫn còn dư dả.

Kiếp trước Trần Càn Lục cũng từng có hai viên linh thạch hạ phẩm, loại vật phẩm như linh thạch này hơn nửa là do dị thú Thượng cổ hoặc là thi cốt của đại năng Thái Cổ biến thành, bình thường khai quật ra đều là nguyên thạch, lẫn rất nhiều tạp chất, cần phải dùng bí pháp tôi luyện mới có thể trở thành linh thạch có thể tồn trữ chân khí.

Linh thạch sau khi tôi luyện là đồng tiền mạnh tại tu hành giới, rất nhiều tu gia đều sẽ mang theo một đống bên người, bình thường trữ đầy chân khí, gặp lúc cần dùng sẽ hấp thu chân khí bên trong để bổ sung cho bản thân.

Theo lý mà nói, vô duyên vô cớ có được hai viên linh thạch, hẳn Trần Càn Lục phải vui sướng mới đúng, nhưng hắn không có pháp bảo trữ vật, hai viên linh thạch phẩm chất thấp này lại rất nặng, mỗi một viên đều tới mấy chục cân, đè nặng cả tay. Đồ chơi này với thiếu nữ tự xưng Tiểu Hồ Tiên kia chỉ là vật có thể tiện tay ban thưởng, nhưng lại là vật đáng giá duy nhất trên người hắn.

Hắn thực sự không yên tâm đặt tạm ở đâu đó, trong lòng thầm nghĩ: “Thứ này thu thế nào đây? Không thể cứ nhìn chằm chằm vào nó mà không làm gì hết được, chẳng lẽ ta cũng bày quầy bán?”

Trần Càn Lục đặt hai viên nguyên thạch xuống đất, bỗng nhiên trong lòng hơi động, lại thầm nghĩ: “Hoặc có thể dùng pháp thuật tôi luyện? Vấn đề là tôi luyện linh thạch không phải chỉ một ngày là xong, e rằng mấy tháng cũng khó có thể hoàn thành.”

Chỉ có môn phái lớn mới có pháp thuật luyện linh thạch, có một số môn phái còn có người chuyên tôi luyện linh thạch riêng, nếu nhận việc bên ngoài, tôi luyện một viên linh thạch sẽ thu phí khá cao, Ngộ Tiên Tông là đại phái đương thời, cũng có độc môn bí thuật tôi luyện linh thạch, Trần Càn Lục thân là đệ tử tạp dịch, không phúc phần được học pháp thuật trân quý như vậy, nhưng lão sư tỷ lại là nhân vật Kim Đan đỉnh phong, các loại bí pháp tông môn đều có dễ như trở bàn tay.

Kiếp trước Trần Càn Lục tu luyện mấy chục năm cũng không tích góp được chút gia sản nào, tất nhiên không thể bỏ ra số tiền lớn mua sắm linh thạch thành phẩm đã tôi luyện kỹ càng, lại càng không thể bỏ phù tiền tìm người tôi luyện linh thạch của các đại phái ra tay, hắn bèn lén lút năn nỉ lão thê, học được bí pháp tôi luyện linh thạch của Ngộ Tiên Tông, sau đó tự mình thu hai viên nguyên thạch hạ phẩm, mất thời gian một năm lẻ sáu tháng mới vất vả tôi luyện ra được.

Nguyên thạch hắn thu phẩm chất vốn đã kém, thủ pháp tôi luyện lại thô ráp, thế nên cuối cùng chỉ tôi luyện ra hai viên linh thạch phẩm chất vô cùng bình thường, một viên có thể cất giữ bảy phần công lực của bản thân, viên còn lại phẩm chất tốt hơn một chút nên có thể cất giữ mười ba mười bốn phần công lực của bản thân, độ bền khi sử dụng cũng kém, viên phẩm chất tốt hơn dùng qua mấy chục lần, bởi vì số lần cất giữ và hấp thu chân khí quá nhiều nên đã có dấu hiệu sụp đổ, hắn cũng không nỡ dùng quá nhiều.

Trần Càn Lục đang suy nghĩ nên sắp xếp cuộc sống sau này thế nào, chợt nghe thấy một giọng nữ tu vang lên bên tai: “Tiểu đạo hữu, hai viên linh thạch này của ngươi có bán không?”

Chỉ thấy một nữ tu trung niên mặc áo bào xanh, khuôn mặt mộc mạc, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, đang đánh giá linh thạch.

Hắn có chút ấn tượng với nữ tu này, nàng ta bày sạp trong tiên thị, bán các loại pháp bảo nhỏ, rất thích hợp với tu gia Luyện Khí tầng hai tầng ba, vừa rồi đi ngang qua đi lại, hắn còn nhìn thêm mấy lần.

Rất nhiều tu gia vừa mới đột phá, trên tay không có pháp bảo thích hợp, chính mình tế luyện lại cần rất nhiều thời gian, chậm trễ việc tu hành, thế nên họ đều sẽ đến tiên thị mua một món dùng tạm, đợi đến khi tu vi cao hơn lại đổi món pháp bảo khác.

Việc làm ăn này không quá khó khăn, ai cũng có thể làm, kiếm được tiền cũng rất vất vả.

Trần Càn Lục vội kêu lên: “Bán!”

Tuy hắn đã nghĩ tới việc tự mình tôi luyện hai viên nguyên thạch này, nhưng dù sao cũng tốn rất nhiều thời gian, mà giờ tu vi của hắn vẫn thấp, cũng không dùng tới linh thạch, không bằng bán đi đổi ít phù tiền.

Nữ tu trầm ngâm giây lát, đưa tới một chiếc ấn gỗ đào, nói: “Đây là Đào Sơn Ấn tế luyện từ phù lục chữ Sơn, số tầng ta tế luyện không nhiều, đánh ra cùng lắm cũng chỉ mấy có sức nghìn cân, đổi hai viên linh thạch này được không?”