Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tu vi Trần Càn Lục quá thấp, uy lực của pháp khí do hắn tự tay tế luyện có hạn, vậy nên mới lựa chọn Huyễn Tự Quyết để tế luyện cây gậy gỗ kia.
Chỉ nghe hắn vội nói: “Ngược lại là ta được hời rồi.”
Chân khí của hắn chuyển động, cảm thấy bên trong Đào Sơn Ấn không ẩn chứa khí tức, biết nữ tu chưa từng tế luyện qua, vốn định luyện chế để mang ra bán, trong lòng càng thêm vui mừng.
Pháp bảo chưa bị tế luyện qua, lúc tế luyện sẽ càng dễ dàng, tiết kiệm một đạo pháp quyết xóa đi khí tức của chủ nhân ban đầu.
Hiện tại hắn mới chỉ là Luyện Khí tầng một, muốn xóa đi khí tức của chủ nhân cũ trong pháp bảo, dù công lực của hai người tương đương thì cũng phải mất bảy tám ngày, nếu công lực của chủ nhân cũ cao hơn một chút, chỉ sợ sẽ mất càng nhiều thời gian, không tiện bằng pháp bảo trắng.
Nữ tu cũng không khỏi vui mừng, nàng ta thường xuyên buôn bán pháp bảo tại Tuy Dương tiên thị, đã muốn tìm hai viên linh thạch từ lâu, chỉ là buôn bán pháp khí cấp thấp lợi nhuận ít lại không kiếm được mấy phù tiền.
Vừa rồi nàng ta nhìn thấy có thiếu nữ mua một đống linh thạch, còn ném hai viên cho Trần Càn Lục, nóng lòng nên mới lại đây bàn chuyện giao dịch.
Vốn còn nghĩ nếu Trần Càn Lục không chịu nhận Đào Sơn Ấn thì mình có thể bỏ ra ba trăm tám mươi phù tiền, nhiều hơn thì chỉ có thể nhịn đau từ bỏ, không ngờ Trần Càn Lục lại rất dễ nói chuyện, đồng ý ngay lập tức.
Nàng lấy hai viên linh thạch, thu vào trong tay áo, hai người lại nói chuyện với nhau vài câu. Lúc này Trần Càn Lục đã biết vị nữ tu này tên là Trần Thanh, là một tán tu, quanh năm cư trú tại Tuy Dương tiên thị, không khỏi nảy sinh ý muốn kết giao với đối phương.
Chỉ là hai người dù sao cũng không quen biết, hơn nữa vẻ ngoài của người tu tiên và tuổi tác thường không đồng nhất, loại người ăn đan dược Trú Nhan nên thân thể vĩnh viễn không lớn lên cũng không hề ít, nếu là quá nôn nóng, Trần Thanh rất có thể sẽ cho rằng hắn là một lão già lõi đời trong hình hài đứa trẻ, có sở thích cổ quái hoặc mưu đồ gây rối gì đó, như thế thì không ổn.
Vậy nên Trần Càn Lục cũng không nói nhiều, sau khi lễ độ hàn huyên vài câu với Trần Thanh bèn xoay người rời đi. Giờ hắn cũng đã dần quen với tiên thị này nên không đi xa mà chỉ chọn một chỗ bày sạp hàng, bắt đầu bán phù lục cấp thấp.
Lại nói phù lục vốn là vật tu gia thường dùng, tuy hầu như mọi người đều biết vẽ nhưng vẽ với số lượng lớn lại tốn rất nhiều thời gian, bởi vậy rất nhiều tu gia đều lựa chọn cách bỏ tiền đi mua phù lục để tiết kiệm thời gian cho việc tu hành.
Việc buôn bán phù lục còn khó khăn hơn so với bán pháp khí cấp thấp của Trần Thanh, lợi nhuận cũng thấp hơn, chỉ có tu gia cực nghèo mới đi bán phù lục, dùng thời gian tu hành đổi lấy chút thu nhập ít ỏi cho mình.
Trần Càn Lục có kinh nghiệm làm “tu gia cực nghèo” suốt mấy chục năm, bởi vậy hắn bán phù lục cũng coi như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Sạp hàng mới mở ra không quá nửa ngày thế mà đã gặp một vị khách lớn, đối phương trực tiếp mua hết số phù lục lục hắn góp nhặt một đường này, giúp hắn có thêm một trăm mười hai miếng phù tiền.
Ừm, Trần Càn Lục vất vả gần một tháng trời, số phù lục tích góp được còn chưa đủ để mua một viên nguyên thạch hạ phẩm, đây là giá cả đại tông mua vào, mua riêng lẻ một viên thì giá còn đắt hơn một chút.
Sắc trời dần tối, tu gia trong tiên thị có người theo độn quang rời đi, có người thi triển đạo pháp huyền diệu, hoặc treo một chiếc hồ lô lên nhánh cây rồi chui vào bên trong, hoặc phất tay áo dựng lên một tòa tinh xá rồi đẩy cửa đi vào, hoặc bấm pháp quyết, nháy mắt không thấy người đâu nữa.
Mỗi một loại pháp thuật đều khiến Trần Càn Lục nhìn phát thèm, chỉ hận mình không biết, tu vi cũng không đủ.
Hắn tùy tiện tìm một cây đại thụ, dựa lưng vào cây đả tọa một đêm.
Ngày thứ hai, sắc trời dần hửng, Trần Càn Lục tới thôn trấn phàm nhân gần đó mua dao, rìu và những vật dụng khác. Trong tiên thị cũng không được sử dụng mấy món này, thế nên Trần Càn Lục chọn bảy - tám cây đại thụ không to không nhỏ bên ngoài tiên thị, sau đó thúc giục Thanh Đế Giáp Ất Quyết, vận chân khí bám vào lưỡi rìu rồi chém xuống, xong xuôi lại kéo về Tuy Dương tiên thị, chọn một chỗ đất trống hai bên trái phải đều có một cây đại thụ, cắm gậy gỗ thô to của mình xuống, biến ảo thành một căn nhà gỗ.
Huyễn thuật biến hóa thành phòng ở ít nhất phải có thể che gió che mưa, càng cần tác dụng đông ấm hạ mát, tu vi Luyện Khí cảnh thực sự không đủ dùng.
Trần Càn Lục dùng huyễn thuật biến ra căn phòng này không phải vì muốn vào ở, hắn muốn làm thành khuôn mẫu, điều chỉnh huyễn thuật mấy lần, cuối cùng cũng tìm được kiểu dáng vừa lòng, sau đó bắt đầu xây dựng nhà gỗ.