Tục Tiên

Chương 17. Giúp Người Ta Xây Dựng Phòng!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhà gỗ này chẳng những để cư trú mà còn để dùng làm cửa hàng bán phù lục, vậy nên chia thành hai tầng, tầng dưới cố ý dựng ba mặt tường, để trống một mặt, tiện cho khách hàng ra vào và bày bán hàng hóa, tầng trên là chỗ để đả tọa nghỉ ngơi, tăng thêm huyễn thuật phòng ngừa rắn rết, chỉ cần thoải mái thông gió là được.

Dù sao Trần Càn Lục cũng có tu vi trong người, hơn nữa kiếp trước còn là thổ mộc cẩu xây dựng, đây chính là nghề chính của hắn.

Kết cấu nhà gỗ đơn giản, chỉ sau một ngày gian nhà gỗ hai tầng đã đột ngột từ mặt đất mọc lên, đại thụ hai bên đều có cành lá sum xuê, có tác dụng che chắn ánh mặt trời, dưới bóng cây còn có cảm giác mát mẻ.

Hắn đang nghĩ nên sắp xếp hàng hóa thế nào? Dù sao lúc trước hắn cũng chỉ có thể buôn bán phù lục, chợt nghe một lão đạo sĩ cười nói: “Tiểu đạo hữu, nhà gỗ này của ngươi không tệ đâu.”

Trần Càn Lục vội vàng ra đón, nói: “Chút tài mọn mà thôi, không dám nhận lời khen của tiền bối.”

Lão đạo sĩ xuất thân từ Ngọc Sơn Phái, đạo hiệu là Ngũ Thường, đã sớm rời khỏi sư môn, tu vi Luyện Khí tầng sáu, nhiều năm này vẫn ở Tuy Dương tiên thị làm ăn, cũng buôn bán pháp bảo giống như Trần Thanh.

Chỉ khác một điều loại pháp bảo ông ta bán đều là tinh phẩm, mỗi món đều có giá khởi điểm hơn nghìn phù tiền, nếu chỉ xét riêng về lợi nhuận thì đã cao gấp mấy chục lần lợi nhuận của Trần Thanh, danh tiếng trong tiên thị rất tốt, xem như “người làm ăn lâu năm”, mơ hồ còn là người phát ngôn của Ngọc Sơn Phái tại tiên thị.

Từ lâu Ngũ Thường đạo nhân đã muốn tìm một căn phòng hợp ý nhưng tay nghề của thợ thủ công phàm nhân quá thô sơ, vào ở cũng không thoải mái, tinh xá cấp pháp bảo lại quá đắt đỏ, thế nên mãi vẫn không thể như nguyện.

Lão đạo sĩ đã chú ý từ khi Trần Càn Lục bắt đầu làm việc, căn nhà gỗ này thiết kế tinh xảo, đợi hắn xây dựng xong ông ta không đợi nổi nên tới gần xem luôn.

Lão đạo sĩ cười nói: “Đêm qua thấy đạo hữu mới dựng căn nhà gỗ lịch sự tao nhã này, lão đạo ở chỗ này lâu như vậy cũng muốn có một gian phòng để nghỉ ngơi, vậy nên muốn hỏi một tiếng, tiểu đạo hữu có đồng ý giúp lão đạo dựng một căn nhà không?”

“Tất nhiên sẽ không để tiểu đạo hữu làm không công, sẽ có thù lao xứng đáng.”

Trần Càn Lục do dự một lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ: “Một mình ta xây dựng phòng xá, vừa phải đốn củi lại đi tới đi lui mất rất nhiều thời gian, làm lỡ việc tu hành chính đáng, vấn đề là nhà gỗ cũng chỉ là vật phàm, thực sự không tiện thu tiền gì cả. Nhưng nếu có thể nhận công việc này, dù không kiếm được bao nhiêu phù tiền thì cũng có thể kết giao với một vị tu gia, coi như có được một mối quan hệ ở Tuy Dương tiên thị này rồi.”

Suy nghĩ đến đây, hắn cười nói: “Dù thế nào cũng chỉ là một căn nhà gỗ, không đáng mấy đồng tiền, ngài tùy tiện cho ít phù tiền là được, ít nhiều gì cũng không thành vấn đề.”

Lão đạo sĩ ha ha cười nói: “Mấy năm trước ta đấu pháp với kẻ trong bàng môn tà đạo, có được một ít pháp bảo bàng môn, cũng đã lần lượt bán đi, chỉ có một chiếc túi trữ vật bằng da thú vẫn chưa bán, vậy lấy vật ấy làm thù lao được chứ?”

Trần Càn Lục kinh hãi kêu lên: “Vật ấy quý giá quá.”

Lão đạo sĩ cười nói: “Cũng không quý giá gì, bên trong chỉ có rộng khoảng ba - bốn gian phòng, hình dáng lại xấu xí, thủ pháp luyện chế cũng không cao minh lắm, mấy lần ta muốn bán đi nhưng cũng không có ai chịu nhận.”

Phải biết rằng, một món pháp bảo trữ vật thật sự quá trân quý, cho dù là loại hạ phẩm nhất cũng phải tới mấy nghìn phù tiền, giá của pháp bảo trữ vật phẩm chất hơi cao chút thậm chí còn phải tính bằng linh thạch.

Kiếp trước Trần Càn Lục vẫn luôn muốn mua một món, nhưng đến chết cũng không gom góp đủ phù tiền, nên vừa nghe thế không khỏi động lòng.

Lão đạo sĩ thấy Trần Càn Lục có ý thuận theo, đã cười ha hả đưa một chiếc túi da thú qua, nói: “Ta đã chọn được chỗ rồi, không bằng tiểu đạo hữu cùng qua đó xem thử?”

Trần Càn Lục nhận túi da thú, trong lòng hơi ổn định, đi theo Ngũ Thường đạo nhân tới đồng cỏ đối phương chọn, cũng sử dụng huyễn thuật trên cây gậy gỗ thô, bày ra hơn mười loại kiểu dáng, lão đạo sĩ sảng khoái định ra hình thức cấu tạo.

Dù sao giúp người ta xây dựng phòng ốc cũng là việc khổ cực, Trần Càn Lục bận rộn cả ngày giờ có chút mệt mỏi, vậy nên mới hẹn với Ngũ Thường đạo nhân ngày thứ hai sẽ khởi công.

Trần Càn Lục quay về chỗ ở của mình, vuốt ve chiếc túi da thú Ngũ Thường đạo nhân đưa cho, trong lòng nóng lên, thầm nghĩ: “Ta còn tưởng lần này phải vất vả một phen mà không được gì, không ngờ Ngũ Thường đạo nhân ra tay lại phóng khoáng như vậy, nếu còn có thể nhận thêm mấy đơn hàng xây dựng như vậy, trong vòng hai ba năm gom đủ tiền vốn mua ngọc thạch xanh thì sẽ không còn là mong muốn không thể thành hiện thực nữa rồi.”

Hắn không nhịn được, lập tức thúc giục chân khí Thanh Đế Giáp Ất.