Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chân khí rót vào túi da thú, lập tức lao đi với thế như chẻ tre, không gặp trở ngại gì.
Hắn biết đây là vì lão đạo sĩ muốn bán đi nên đã xóa dấu vết pháp lực của chủ nhân cũ từ trước, nhờ thế hắn cũng dễ dàng tế luyện món pháp khí trữ vật này hơn.
Túi da thú quả nhiên đúng như lời Ngũ Thường đạo nhân nói, bên trong có kích thước bằng ba - bốn gian phòng.
Vật này vốn không phải dùng để trữ vật mà là dùng để đấu pháp, thế nên còn có chút tạp khí. Chỉ là pháp thuật cấm chế lợi hại đều đã bị người ta phá vỡ, chỉ còn lại Tiểu Càn Khôn Thuật để trữ vật là nguyên vẹn, bởi vì tạp khí quá nặng, cất giữ các loại vật không dễ hư hao như kim thạch thì không đáng ngại, cất các loại linh dược vào sẽ khiến tác dụng hao tổn, phần lớn nguyên nhân Ngũ Thường đạo nhân không thể bán nó đi cũng là vì thế.
Dù vật này có chút thiếu hụt nhưng Trần Càn Lục vẫn vô cùng vui mừng, hắn để gậy gỗ thô tùy thân, Đào Sơn Ấn và bút mực giấy nghiên vẽ bùa vào trong đó, chợt cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm tự tại, thầm nghĩ: “Đây mới là tu gia chứ!”
Ngay cả túi trữ vật cũng không có, các loại đồ vật đều phải đựng vào túi. Một thân cồng kềnh sao có thể có phong thái tiêu dao như gió của người chốn thần tiên được?
Tế luyện túi da thú, Trần Càn Lục đè nén cảm xúc xao động, vẫn như ngày xưa, bắt đầu tu hành Thanh Đế Giáp Ất Quyết.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, tới ngày thứ hai vừa đứng dậy, hắn đã đi xây phòng xá cho Ngũ Thường đạo nhân.
Bảy - tám ngày sau, Ngũ Thường đạo nhân chuyển vào nhà mới, còn khen ngợi tay nghề của Trần Càn Lục không dứt miệng.
Giờ này, phiên chợ nhỏ tại Tuy Dương tiên thị đã tan, các vị Tiên gia đến giao dịch cũng đều nhao nhao rời đi, chỉ còn lại chừng hai - ba mươi vị tán tu thường trú ở tiên thị.
Trong số các tán tu này dù thường có người đến cũng thường có người đi, nhưng hơn phân nửa đều khá là quen mặt lẫn nhau.
Nhờ Trần Thanh và Ngũ Thường đạo nhân, Trần Càn Lục rất dễ dàng dung nhập vào Tuy Dương tiên thị.
Tuy phiên chợ lớn lần tiếp theo còn xa, phiên chợ nhỏ tiếp theo cũng phải chờ đến sáu tháng sau mới họp, nhưng thi thoảng vẫn có một số tu gia đến Tuy Dương tiên thị giao dịch, việc buôn bán phù lục cấp thấp của Trần Càn Lục cũng vào guồng, chỉ là không kiếm được mấy đồng tiền mà thôi.
Tuy Trần Càn Lục chủ yếu kinh doanh phù lục cấp thấp, nhưng ở Tuy Dương tiên thị, tất cả những người quen biết Trần Càn Lục đều coi hắn là tượng tu (thợ thủ công)!
Thấm thoát đã qua hai ba tháng, Trần Càn Lục tích góp từng khoản phù tiền, định mua một viên ngọc thạch xanh để thử vận may. Hắn cũng có chút tính toán, kiếp trước người có được Bạch Đế di trạch vốn tính luyện chế ngọc phù nên viên ngọc thạch xanh kia tất nhiên sẽ thích hợp để “luyện phù”.
Viên ngọc thạch xanh kia nếu sau này mới tuồn vào Tuy Dương tiên thị, tất nhiên hiện tại hắn cũng tìm không thấy, nếu như đã có ở Tuy Dương tiên thị từ lâu tất là “hàng ế” nhiều năm, bằng không cũng không cần đợi tới mấy năm sau mới có người mua.
Viên ngọc thạch xanh này có thể cất giấu một bộ《Bạch Đế Luận Đạo Tập》cùng ba món pháp bảo nhất kiếm song câu, thể tích tất nhiên không nhỏ.
Có ba điều kiện như vậy, Trần Càn Lục sàng lọc một lần trong đống “hàng cũ lâu năm” của tán tu thường trú ở Tuy Dương tiên thị, chọn trúng một viên đá cũ do một vị tên là Linh Tiêu Tử cất giữ nhiều năm.
Phẩm chất viên ngọc thạch xanh này cực kỳ kém, hỗn tạp không chịu nổi, gần như nham thạch bình thường, giá bán cũng cực rẻ.
Trần Càn Lục lấy cớ muốn luyện chế một ít ngọc phù, cò kè mặc cả sáu - bảy ngày.
Linh Tiêu Tử vốn cũng không muốn bán giá cao, dù sao phẩm chất viên ngọc thạch xanh này thật sự quá kém, chỉ là hơi có chút mạch khoáng thanh ngọc, bèn bán cho Trần Càn Lục với giá ba mươi miếng phù tiền.
Có được viên ngọc thạch xanh này, Trần Càn Lục vui mừng khôn xiết, tuy hắn cũng không tin mình có thể may mắn như vậy, lần đầu tiên đã mở ra “báu vật”, nhưng trong lòng vẫn vô cùng chờ mong.
Hắn cố ý mở phù pháp chữ Huyễn ẩn chứa bên trong gậy gỗ tới mức lớn nhất, bao phủ căn nhà gỗ của mình, sau đó mới động tay xé viên ngọc thạch xanh phẩm chất kém này ra.
Trần Càn Lục cũng biết, tốt nhất là rời khỏi Tuy Dương tiên thị, tìm một nơi không người, thiết lập trận pháp rồi mới phá vỡ viên ngọc thạch xanh này, nhưng nếu lần này hắn không thể nhặt được của hời, ngày sau chưa biết chừng sẽ phải mua lại nhiều lần, mỗi lần mua ngọc thạch xanh đều lén lút rời đi thì quá bắt mắt rồi, ngược lại dễ khiến người khác nghi ngờ, huống chi hắn cũng không biết trận pháp gì nên chỉ có thể... tạm chấp nhận như vậy!