Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trần Càn Lục đã chuẩn bị rìu đục sẵn sàng, chọn một góc độ nhẹ nhàng đập xuống. Chỉ sau mấy chục nhát đập, viên ngọc thạch xanh chất lượng kém này đã nứt ra một cái khe, bong ra từng mảng đá vụn lớn, để lộ tâm đá, lọt vào trong tầm mắt là một mảng xanh tươi.
Cũng không biết đây coi như là may mắn hay là không may nữa, tâm đá bên trong viên ngọc thạch xanh hắn mua, xanh mướt đẹp đến ngỡ ngàng, hiển nhiên là bề ngoài trộn lẫn tạp chất đang che giấu một viên ngọc thạch xanh cao cấp.
Trần Càn Lục chưa hết hi vọng, lại cẩn thận gõ đập hai ngày nữa, mở ra bảy tám viên tài liệu thượng đẳng và ba viên tạp liệu phù hợp làm ngọc phù, nhưng lại không mảy may nhìn thấy Bạch Đế di trạch.
Hắn thở dài một tiếng, chỉ có thể chấp nhận kết quả này, lần “đổ thạch” vừa rồi không cược ra hàng chuẩn nhưng cũng coi như khá ổn.
Phải biết rằng, ngọc phù và lá bùa bình thường có sự khác biệt rất lớn, lá bùa bình thường chịu tải pháp lực có hạn, ngọc phù lại có thể chịu tải càng nhiều pháp lực, có thể tế luyện càng nhiều tầng.
Trên thực tế, ngọc phù đã có thể coi như một loại pháp khí, tế luyện một miếng sẽ tiêu hao mấy chục tới mấy trăm lần tinh lực, thủ đoạn luyện chế cũng có điểm khác biệt, không thể dùng bút mực vẽ bùa, phải dùng thuật tâm phù, ngưỡng cửa so với vẽ bùa cao hơn nhiều.
Nếu là kiếp trước, Trần Càn Lục dù có tu vi Luyện Khí tầng hai nhưng lại không lĩnh ngộ pháp môn tâm phù, còn không có bản lĩnh tế luyện ngọc phù, sẽ phải nghĩ trăm phương nghìn kế bán đống nguyên liệu ngọc thạch xanh này ra ngoài, một - hai lần không thành vấn đề, nhưng về lâu về dài tất sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.
Nhưng kiếp này, về chuyện luyện chế ngọc phù này, hắn đã có sẵn phương án. Trong Huyền Môn thập nhị phù lục, Trần Càn Lục nắm rõ phù chữ Huyễn nhất, nên đã chuẩn bị bắt tay vào luyện chế một miếng ngọc phù huyễn thuật, coi như món đồ trấn điếm của cửa hàng phù lục.
Hắn tạm thời thu hồi tất cả nguyên liệu thượng đẳng, mở ra tài liệu tốt để luyện chế ngọc phù, tuy không thể so sánh với đạt được Bạch Đế di trạch nhưng cũng không thể khoe khoang, tránh việc trêu chọc phiền toái, trong ba viên tạp liệu, hắn chọn một viên kém nhất, coi như là một lần bế quan ngắn, dùng năm ngày luyện chế miếng ngọc phù này hơi có chút hình dạng, lúc này mới uể oải thu cây gậy gỗ thô lại, triệt hồi huyễn thuật bao phủ nhà gỗ.
Từ khi Ngũ Thường đạo nhân có nhà mới vẫn luôn đối xử rất thân thiện với Trần Càn Lục. Lúc không có buổi chợ, đám tán tu như bọn họ cũng không có việc gì để làm. Tuổi tác của ông ta đã lớn, sớm biết mình không có hi vọng đột phá, ngày thường tu luyện đều có chút tùy duyên, nhìn thấy Trần Càn Lục thu hồi huyễn thuật bèn tìm tới cửa, cười ha hả hỏi: “Lần này Trần đạo hữu bế quan có thu hoạch gì không?”
Trần Càn Lục vội nói: “Mấy ngày trước ta có mua một viên nguyên thạch, mở ra mấy mảnh nguyên liệu tạm được, thời gian lại gấp gáp nên chỉ luyện một miếng ngọc phù, công hiệu vẫn chưa hoàn thiện.”
Hắn mang ba viên tạp liệu ra cho Ngũ Thường đạo nhân xem, Ngũ Thường đạo nhân cũng không thể ngờ vị đạo hữu “trẻ tuổi” này thật ra còn có tính toán khác, ông ta nhìn lướt qua ba viên tạp liệu này, sau đó ha ha cười nói: “Không tệ, không tệ, chẳng ngờ Trần đạo hữu còn am hiểu phù thuật, phiên chợ nhỏ lần sau buôn bán tất sẽ đông đúc.”
Lão đạo sĩ kéo Trần Càn Lục đi uống rượu, Trần Càn Lục bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi cùng ông ta, dù sao lúc không có phiên chợ, Tuy Dương tiên thị căn bản không có người ngoài, trong nhà hắn cũng không có thứ gì đáng giá nên không sợ trộm cắp.
Trần Càn Lục cùng Ngũ Thường đạo nhân uống rượu nửa ngày, nói chuyện phiếm một phen, sau đó mới say khướt trở về. Hắn vừa mới trở lại phía trước cửa nhà gỗ của mình đã nhìn thấy Trần Thanh đang ngồi chờ trong phòng.
Chuyện là để tiện cho khách hàng, tầng dưới của căn nhà gỗ nhỏ chỉ có ba mặt tường, cũng không làm cửa sổ, còn cố ý làm mấy cái ghế dựa rộng rãi, làm thêm nệm ngồi thật dày và đệm dựa thoải mái, chủ yếu để khách khứa qua lại sẽ có cảm giác như ở nhà.
Trần Thanh cùng hắn cũng coi như người quen, thế nên không kiêng dè quá nhiều.
Trần Càn Lục nhìn thấy vị nữ tu gia này, cười nói: “Sao Trần tỷ tỷ không đến nhà Ngũ Thường đạo nhân gọi ta mà lại ngồi không ở đây? Là ta đã làm mất thời gian của khách nhân rồi.”
Trần Thanh nghiêng người dựa vào ghế nằm trong cửa hàng, thần thái rất thong dong.
Vị nữ tu có khuôn mặt mộc mạc này nhìn thấy Trần Càn Lục trở về, cười nói: “Ngươi biến cái cửa hàng nhỏ này trở nên quá thoải mái rồi, ngươi không trở về, ta còn muốn tu hú chiếm tổ chim khách, nhàn nhã thêm một lát, hà tất phải vội vã đi tìm ngươi?”
Tu gia ở Tuy Dương tiên thị nhiều năm thật ra đều rất nghèo, cũng không có tiền đồ tu hành gì mấy, nếu không phải thiếu đồ để tu đạo lại còn có chút chí khí, ai sẽ ở chỗ này lãng phí thời gian?