Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trần Thanh thường ngày sầu lo vì chuyện làm ăn, cũng có chút tâm sự khác, thật ra hiếm khi nào được thoải mái, ngược lại ở chỗ Trần Càn Lục, nhà gỗ của hắn được thiết kế theo phong cách phòng đấu esport ở địa cầu, khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác thoải mái như gió mát trăng thanh, mơ hồ quay về thời niên thiếu, so với ở chỗ của nàng thì đợi ở đây tâm trạng cũng vui vẻ hơn một chút.
Tuy vẻ ngoài của Trần Càn Lục trông nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng đã làm người ba kiếp, cử chỉ trưởng thành, không tu gia nào ở Tuy Dương tiên thị coi hắn là một đứa trẻ mà chỉ nghĩ là một lão già dùng phương pháp trú nhan, hắn cười một tiếng, nói: “Trần tiên tử vô sự không lên điện Tam Bảo, tất sẽ có chuyện khác tìm ta.”
Trần Thanh do dự một hồi mới nói: “Ngươi cũng biết đấy, tu gia tu vi quá thấp như chúng ta việc làm ăn thường ngày gian nan, nếu cạnh tranh với nhau, chỉ sợ qua ngày càng khó khăn.”
Trần Càn Lục nhất thời bừng tỉnh, nói: “Ngọc phù ta luyện là để tự dùng.”
Hắn thấy trên mặt Trần Thanh có chút do dự, biết đối phương không tin, bèn lấy hai viên tạp liệu ra, nói: “Ta mua viên ngọc thạch xanh kia, mở ra được ba viên nguyên liệu, một viên đang tế luyện thành ngọc phù huyễn thuật, dùng để thay thế cây gậy gỗ thô ta vẫn dùng, hai viên nguyên liệu còn lại, nếu Trần tỷ tỷ thấy hợp ý ta có thể bán lại.”
Lúc này, Trần Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng buôn bán pháp bảo cấp thấp vốn dĩ đã không dễ dàng gì rồi, nếu lại có thêm một người cạnh tranh nữa thì e rằng cuộc sống sẽ càng gian nan hơn, thế nên nàng mới tới hỏi một tiếng.
Nếu Trần Càn Lục thật sự muốn bán pháp bảo cấp thấp, nàng sẽ tới tiên thị khác thử thời vận. Hiện giờ Trần Càn Lục nguyện ý bán nguyên liệu ngọc phù thừa, rõ ràng là cũng không có ý định trở thành đồng nghiệp với nàng, thấy thế vị nữ tu gia này mới yên tâm phần nào.
Trần Thanh lật qua lật lại nhìn vài lần, nói: “Ta cũng đã sớm chú ý tới viên ngọc thạch xanh này của Linh Tiêu Tử, vẫn luôn cảm thấy không mở ra thứ nguyên liệu tốt gì được nhưng không ngờ vận khí của ngươi không tệ, thế mà lại nhặt được chút của hời.”
“Tỷ tỷ cũng muốn thu đấy, đáng tiếc trên tay ta không dư phù tiền.”
Tuy việc buôn bán của Trần Thanh không tốt, nhưng nhiều năm qua cũng có chút tích trữ, đủ để mua hai viên nguyên liệu này, chỉ là tâm tư nàng mềm mỏng lương thiện, cũng không muốn làm chuyện tuyệt tình nên mới uyển chuyển nói một câu như vậy.
Trong lòng Trần Càn Lục khẽ động, nói: “Trần tỷ tỷ, sao ngươi không đưa một viên ngọc thạch xanh trên tay ngươi cho ta, đổi lấy hai viên nguyên liệu thành phẩm này?”
Hắn thấy nét mặt Trần Thanh có phần kinh ngạc, vội giải thích: “Ta muốn luyện chế một chiếc ngọc phù hộ thân, nhưng Trần tỷ tỷ cũng thấy đấy, hai viên nguyên liệu này phẩm chất tầm thường, viên trên tay ta cũng không tốt hơn là mấy. Nếu có thể đổi được một viên ngọc thạch xanh, ta muốn đánh cược một lần nữa.”
Trần Thanh nhất thời bừng tỉnh, hiểu ra, Trần Càn Lục là muốn tế luyện pháp bảo cho mình, đương nhiên hi vọng có thể dùng thứ tốt hơn một chút.
Dù sao pháp bảo hộ thân của tu gia thường sẽ dùng suốt mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm cũng không có gì lạ, nội tình quá kém, tu vi hơi cao lại phải thay đổi, vất vả trước kia đều trôi theo dòng nước, vậy thì rất đáng tiếc.
Tuy Trần Thanh không biết kẻ có tướng mạo như hài đồng này còn có cơ hội tăng tiến tu vi hay không, nhưng người ta cầu tiến như thế không ai có thể coi thường được, lập tức đáp: “Ta đúng là có một viên ngọc thạch xanh, cũng định để luyện ngọc phù, chỉ là vẫn luôn không có dũng khí phá vỡ.”
“Nếu Trần đạo hữu đã muốn, ta cũng không chiếm lợi của ngươi, tặng thêm cho ngươi một miếng tinh thiết bách luyện đi.”
Hai người đạt thành giao dịch, tâm trạng đều vui vẻ, Trần Càn Lục giữ nữ tu ở lại vài lần, Trần Thanh lại uyển chuyển từ chối, bỏ hai viên nguyên liệu vào tay áo rồi rời đi, chỉ thoáng chốc đã mang một viên ngọc thạch xanh cùng một miếng tinh thiết bách luyện tới.
Từ chi tiết này Trần Càn Lục đoán được, pháp bảo trữ vật của Trần Thanh chỉ sợ dung lượng không lớn nên mới không mang theo hai thứ đồ nặng nề này bên người.
Dù chính hắn cũng tò mò không biết Trần Thanh giấu hai thứ nặng nề này ở nơi nào?
Nhưng dù sao cũng không phải là người thích tìm hiểu tâm tư của người khác, thu đồ rồi dõi mắt nhìn theo Trần Thanh vội vàng rời đi, trong lòng cười thầm, bỗng nhiên thấy phấn chấn hẳn lên.
Tuy hắn không cho rằng viên ngọc thạch xanh có giấu Bạch Đế di trạch sẽ nằm trong tay Trần Thanh, nhưng có thêm một cơ hội dù sao cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Trần Càn Lục cố ý mở cửa buôn bán ba ngày rồi mới dành thời gian mở viên ngọc thạch xanh của Trần Thanh.
Lần này vận khí rất tệ, chỉ mở ra hai miếng nguyên liệu phẩm chất kém, có thể coi là thiệt thòi nhỏ.
Tuy rằng Trần Càn Lục không ngại nhưng vẫn muốn bù lại một ít tổn thất, bởi vậy sau khi suy nghĩ nửa ngày, hắn đã đổi sang dùng phù chữ Hỏa để tế luyện.