Tục Tiên

Chương 21. Buôn Bán Khó Khăn!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phù chữ Hỏa vốn là pháp thuật công phạt, hai miếng ngọc phù thấp kém này không chịu tải được pháp lực mạnh mẽ, không có cách nào tế luyện thành ngọc phù công kích như Thuần Hỏa phù, cho dù cưỡng ép tế luyện thì uy lực cũng sẽ khá yếu, Trần Càn Lục thay đổi suy nghĩ, dùng ánh sáng thuộc tính Hỏa tế luyện hai viên Diệu Hỏa phù.

Uy lực của Diệu Hỏa phù lớn hơn Thuần Hỏa phù, còn có tác dụng trừ tà, chính là loại ngọc phù cao cấp, hai viên nguyên liệu phẩm chất kém này ngay cả luyện Thuần Hỏa phù cũng không được, đương nhiên càng không chịu nổi Diệu Hỏa phù, nhưng Trần Càn Lục từ bỏ thuật công phạt, tước bỏ hiệu quả trừ tà, đổi thành tác dụng chiếu sáng, phóng ra chỉ sẽ khiến cả phòng chói rực, tất cả đều là ánh sáng.

Hắn còn cố ý điều chỉnh quang phổ, tuy không có thiết bị tương ứng, chỉ dựa vào mắt thường tất nhiên sai lệch sẽ cực lớn, nhưng so với ánh nến, ngọn đèn.. thì vẫn khiến người ta thoải mái hơn nhiều.

Ngũ Thường đạo nhân và Trần Thanh biết chuyện Trần Càn Lục dùng Diệu Hỏa phù luyện chế ra hai miếng ngọc phù chỉ có thể dùng để chiếu sáng, cả hai đều không tán thành, nhưng vẫn đồng ý cho hắn gửi bán, mỗi người cầm một miếng, chỉ xem như vật đính kèm.

Giống như Ngũ Thường đạo nhân và Trần Thanh đoán trước, không có người nào hỏi tới hai miếng ngọc phù này, tuy Trần Càn Lục rất tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào.

Thấm thoát lại qua mấy tháng, lại đến thời điểm diễn ra phiên chợ nhỏ.

Tuy Dương tiên thị vốn quạnh quẽ lại dần có các vị tu gia tụ tập, những tu gia này thi nhau mở sạp, bày ra đồ vật Tiên gia rực rỡ muôn màu, khiến việc làm ăn của Trần Càn Lục và các tán tu thường trú tại đây cũng tốt hẳn lên.

Phù lục Trần Càn Lục tích trữ trong quãng thời gian này chỉ mất hai ngày đã bán hết, không có việc gì làm, hắn chỉ có thể thu hồi hai miếng Diệu Hỏa ngọc phù về treo trong cửa hàng.

Có điều... dù Tuy Dương tiên thị nhân khí thịnh vượng nhưng hai miếng ngọc phù chỉ dùng để chiếu sáng của hắn vẫn như cũ không có người hỏi thăm, đành phải đổi thành bán trà lạnh, quả khô, nhưng việc làm ăn vẫn gặp khó khăn.

Đời trước của Trần Càn Lục, tuy thường đến tiên thị nhưng không buôn bán đàng hoàng, giờ bán rau trộn quả khô hai - ba ngày hắn mới tỉnh ngộ, trên Trái Đất khắp nơi đều có quán cơm, quán cà phê, cửa hàng trà sữa, tiệm trái cây, tiệm bánh ngọt, tiệm bánh bao...

Nhưng đây là thế giới tu tiên, tu gia nào dám ăn bậy đồ của người xa lạ?

Ngộ nhỡ bị người ta hạ cấm thuật vu cổ độc chú, cả đời đều bị người ta kiểm soát, khó có thể thoát khỏi, ai dám vì tham dục ăn uống mà ăn đồ vật của người xa lạ?

Khi Trần Càn Lục tỉnh ngộ, phiên chợ nhỏ đã sắp kết thúc, chỉ còn hai - ba ngày nữa sẽ tan, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, tự trách mình không có đầu óc làm ăn.

Đời trước, Trần Càn Lục cũng không phải người giỏi làm ăn buôn bán, nếu không sẽ không khổ sở dựa vào việc bán phù lục sống qua ngày.

Lựa chọn của con người, nếu có thể làm lại thì có thể sửa đổi.

Nhưng bản tính con người dù cho thiên thu vạn đại cũng khó lòng thay đổi.

Trần Càn Lục thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Bất kể là phù lục cấp thấp hay ngọc phù chiếu sáng, hoặc là bán trà lạnh hoa quả khô, dù là làm ăn phát đạt thế nào chỉ sợ cũng không kiếm được nhiều.”

“Vẫn cần vất vả tu hành, nếu ta có cảnh giới Luyện Khí viên mãn, hẳn sẽ không đến mức quẫn bách như thế.”

“Chỉ hận tư chất của ta tầm thường, cho dù chăm chỉ gấp mười lần thì trong vòng ba năm năm năm cũng khó tấn thăng Luyện Khí tầng hai Nấu Dịch Thành Khí!”

Trần Càn Lục vì tìm kiếm khách hàng, đã cố ý tạo ra mười mấy cái ghế rộng, phần dựa lưng cao, tay vịn rộng, còn kiếm ít lông vũ gia cầm, nhét mấy chục cái đệm dựa mềm mại, hắn ngồi trước cửa hàng nhỏ của mình, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi thổ nạp, vận chuyển Thanh Đế Giáp Ất Quyết.

Hai thiếu nữ đi ngang qua cửa hàng nhỏ của hắn, vì chưa bao giờ thấy cửa hàng nào trang trí kỳ lạ như vậy nên không nhịn được mới nhìn thêm vài lần. Một thiếu nữ trong đó nhìn thấy hai miếng ngọc phù trong cửa hàng, tu vi của nàng không tầm thường, liếc mắt một cái đã nhìn thấu, hai miếng ngọc phù này chính là Diệu Hỏa phù, chỉ là đã cắt giảm rất nhiều tác dụng, biến thành tục vật chỉ có thể dùng để chiếu sáng.

Nàng đang muốn bỏ qua, chợt nhớ tới một chuyện, bèn kéo cánh tay sư muội bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nữa không phải ngươi vẫn muốn về thăm nhà sao?”

“Những lễ vật khác đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chưa biết nên tặng ấu đệ cái gì phải không?”

“Hai miếng Diệu Hỏa ngọc phù kia chẳng phải vừa hay thích hợp à?”

“Vật này chỉ có thể để nó dùng chiếu sáng lúc đọc sách, vừa có tác dụng Tiên gia lại không lo đệ đệ ngươi lấy ra gây họa.”