Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thân thể lão thê đã bị tổn thương, không thể sinh sản, thành thân mấy chục năm cũng không có con nối dòng, mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, chỉ cảm thấy kiếp này thê lương lạnh lẽo, vượt xa kiếp trước.
Nguyên Vi Chi từng có danh ngôn:
“Ngày trước nói đùa về hậu sự,
Sáng nay trước mắt chuyện bày ra.
Chỉ kim còn giữ, không đành mở,
Xiêm áo cho đi, hết thấy mà!
Nhớ lại tình xưa thương đứa ở,
Mơ về người cũ đốt tiền ma.
Đã đành hận ấy ai không có,
Nhưng vợ chồng nghèo lắm xót xa.”
(Khiển Bi Hoài 2 – Nguyên Chuẩn – nguồn thivien.net.)
...
Trần Càn Lục cũng không ngờ thời điểm mình sống đến tuổi tám mười mấy, khí khô tinh cạn, đi đời nhà ma, không ngờ lại trở về lúc sáu tuổi.
Hắn viết một nét bút xuống, hơi không hài lòng, tiện tay thu lại lá bùa lục đã vẽ xong, lại đi sờ soạng trên bàn, nhưng chỉ sờ vào khoảng không, mới khẽ thở dài một tiếng.
Làm con thứ của Trần gia, mỗi tháng hắn chỉ được phân chia nửa xấp giấy vàng, không có nhiều giấy mực như vậy để lãng phí.
Không có giấy vàng, không thể dùng bút mực vẽ bùa nữa, Trần Càn Lục đưa tay vịn bàn, hơi tập trung, dùng ý niệm thay thế bút lông, lấy không khí thay thế giấy vàng, tiếp tục luyện tập thuật phù lục.
Kiếp trước, Trần Càn Lục vừa xuyên qua đã vội vã triển lộ tài năng học hành, thanh danh vang dội ở quê, có tên thần đồng.
Một kiếp này, hắn lại không vội vàng xao động như vậy, cũng không chuẩn bị tranh thủ văn danh, trùng sinh hơn ba năm chỉ miệt mài cắm đầu tu luyện.
Thân thể phàm tục không chịu nổi linh khí cọ rửa, khi mới nhập môn, thời gian luyện khí mỗi ngày đều có hạn, nếu vượt qua hạn mức thừa nhận cao nhất của thân thể, bị tổn hại ngầm, ngược lại sẽ có tai hại cực lớn trên phương diện tu hành, cho nên Trần Càn Lục mới có thể thỉnh thoảng tu luyện thuật phù lục, cũng không đến nỗi lãng phí thời gian.
Chỉ là bút mực thường thiếu, dù luyện tập thuật phù lục, cũng không thể tận hứng.
Hắn học môn phù pháp này tên là Huyền Môn Thập Nhị Phù lục, là môn công pháp phổ thông được truyền thụ rộng rãi ở ngoại môn Ngộ Tiên Tông, chia làm mười hai tự quyết bao gồm: Lôi, Hỏa, Cấm, Phược, Định, Ngự, Sơn, Khinh, Kinh, Ẩn, Tụ, Huyễn, chính là thuật tu gia bình thường vào núi tu hành, hộ thân xua quỷ trừ ma.
Người sư phụ đầu tiên Trần Càn Lục bái vào kiếp trước cũng là người sư phụ duy nhất xuất thân từ Ngọc Sơn phái - Ngũ Liễu đạo nhân, cũng là truyền thừa bên ngoài Ngộ tiên tông, cho nên dạy cho hắn phù pháp này.
Ở kiếp trước, Trần Càn Lục đã khổ công hơn năm mươi năm trên phương diện vẽ bùa, được cho là đại gia phù pháp. Đây cũng là bản lãnh duy nhất hắn có thể lấy ra ở kiếp trước, nếu không phải mang hơn phân nửa tinh lực đều dùng để luyện khí, dụng công rất ít trên phương diện phù lục, khả năng là thành tựu còn không chỉ dừng ở đó.
Tốt xấu gì lão sư tỷ cũng từng là đại tu Kim Đan, lúc gả tới còn mang theo bảy - tám nha hoàn người hầu, cho dù tiết kiệm sống qua ngày, tiêu hao mỗi tháng vẫn không ít, Trần Càn Lục đã dựa vào phù pháp này để nuôi sống cả nhà.
Năm xưa, hắn từng làm một bài thơ:
"Phù bút ba tháng đã mòn,
Chẳng phải tiên sinh cũng bần theo luôn?
Liệt Quang động, Song Vân sơn,
Ai ai cũng phải thắt lưng sống mòn.”
Thuần lấy tâm thần vẽ phác thảo phù lục, tâm thần tiêu hao quá lớn, một lá bùa lục vẽ phác thảo xong, ước chừng phải dùng hết thời gian một nén nhang.
Đây vốn không phải là công phu mới nhập môn, may mà ở kiếp trước, hắn đã có hơn năm mươi năm kinh nghiệm vẽ bùa, nay mới có thể nỗ lực hoàn thành.
Trần Càn Lục hơi mệt mỏi, cũng khẽ thở dài, lẩm bẩm một tiếng: "Ba năm rồi!"
"Cũng không biết, còn bao lâu nữa mới có thể Luyện Khí nhập môn."
Nói thực ra, sống lại một đời, nếu có lựa chọn, hắn càng hy vọng có thể trở về Trái Đất. Dù sao thì ở thế giới kia, hắn còn có con gái của mình.
Ở thế giới này tuy đã sống hơn tám mươi tuổi, nhưng điều đáng để lưu luyến lại gần như không có.
Thiếu niên rời nhà, trung niên đi tu đạo, lão thê mặc dù sống nương tựa lẫn nhau, nhưng vẫn có phần xa lánh nói không nên lời, chỉ có thể coi là người quen mà thôi.
Người đáng giá lưu luyến cũng chưa từng có.
Một thân một mình, không nơi nương tựa, cô đơn lẻ loi.
Nhưng sống lại một đời cũng không phải là không có chỗ tốt.
Ở kiếp trước, thời điểm hắn còn trẻ mặc dù gặp được Ngũ Liễu tiên sư, nhưng tiên sư ghét bỏ tư chất của hắn tầm thường không chịu thu làm đồ đệ, chỉ truyền thuật phù lục, vấn đề là phù lục này chỉ là thuật nhỏ, có thể trợ giúp nhưng không nâng cao tu vi.
Khi nhận được cơ duyên bái nhập vào Ngộ Tiên tông, lúc ấy tuổi tác hắn đã lớn, đã bỏ lỡ thời cơ nhập đạo tốt nhất, lãng phí rất nhiều thời gian, đi rất nhiều đường vòng, trăn trở bao nhiêu năm tháng, làm đệ tử tạp dịch lại chưa từng nhận được chân truyền của Ngộ Tiên tông, không học được pháp quyết thượng thừa, bởi vậy khổ tu hai mươi năm cũng chỉ mới tu luyện tới Luyện Khí tầng hai nấu dịch thành khí.
Nhưng kiếp này lại khác.
Sư tỷ trùng kích Linh Thai cảnh thất bại, sau khi thành thân với hắn thì rời khỏi Ngộ Tiên Tông thành lập gia tộc ngoại môn.