Tục Tiên

Chương 4. Xuân Uy Linh Mạch!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Càn Lục kiếp trước có thể được Ngũ Liễu tiên sư chỉ dạy, sau đó lúc trung niên bái nhập vào Ngộ Tiên Tông, chính vì hắn có một đường linh mạch.

Ngũ Liễu tiên sư cùng trưởng lão của tiên tông đều đã kiểm nghiệm qua, sau đó đều phán định hắn có một nhánh tàn mạch không hoàn chỉnh. Nhưng tu vi của Ngũ Liễu tiên sư không đủ, không kiểm nghiệm ra hắn mang loại linh mạch nào. Trưởng lão của tiên tông thì lười kiểm tra cẩn thận cho hắn, dù sao cũng chỉ có một nhánh linh mạch, còn là thứ không trọn vẹn, tư chất đã kém đến cực điểm rồi.

Biết mình chỉ có một nhánh linh mạch, còn là một nhánh tàn mạch, Trần Càn Lục đã từng buồn bã thật lâu, trong lòng cảm khái mình không phải là người được trời chọn, uổng công xuyên qua một lần.

Về sau thành hôn, lão thê đã thay hắn cẩn thận kiểm nghiệm qua, nói là một nhánh xuân uy linh mạch, thuộc về hệ Giáp Mộc. Thứ này vốn đã không trọn vẹn, mà lúc trước hắn khổ tu Lục Hợp Luyện Khí Quyết, đã thô sơ thấp kém thì chớ lại không hợp với thuộc tính linh mạch, trực tiếp phá hủy nền tảng linh mạch, cho nên tu hành gian nan.

Khi đó Trần Càn Lục đã gần năm mươi tuổi, đã sớm chấp nhận số mệnh, biết mình trời sinh tư chất quá yếu, cho dù có nhập môn được truyền cho thượng pháp, chỉ sợ thành tựu cũng không cao đến mức nào, cho dù luyện hỏng nền tảng, tâm tình cũng không gợn sóng.

Một lúc lâu sau, Trần Càn Lục mới cảm thấy nhẹ nhõm, tựa như gánh nặng trong lòng đã được xóa bỏ, lại tựa như nỗi phiền muộn trên người đã tan biến đi, hắn vẫn luôn lo lắng tư chất của mình quá kém, cho dù trùng tu một đời cũng chưa chắc đã có thể đi được quá xa trên con đường tu hành.

Bây giờ trùng tu một đời, lại thành công tiến vào Luyện Khí sớm hơn gần ba mươi năm so với kiếp trước, ít nhất... Sẽ không dừng lại ở Luyện Khí tầng hai.

Trần Càn Lục vừa mới đột phá, chân khí bất ổn, trong lòng cũng biết lúc này không thích hợp để tiếp tục hành luyện khí, dễ dàng khiến nó chạy nhầm kinh mạch. Bởi vậy sau khi ngưng thần một lúc lâu, đến cuối cùng hắn vẫn lấy ý niệm thay thế bút lông, lấy không khí thay thế giấy vàng, tiếp tục luyện tập thuật phù lục.

Lúc này đây, quá trình vẽ bùa thuận buồm xuôi gió dị thường, khởi niệm như rồng, khí xuyên như cầu vồng, dụng tâm như hổ, lướt đi như gió, hành phù như sông, thao thao bất tuyệt, kết thúc điểm mấu chốt tựa như núi xanh vạn dặm, ngưng trọng trầm ổn.

Hai mắt hắn mở ra, một đạo Huyễn Tự phù trước mắt ngưng lại giữa hư không, tựa như thực chất.

Đây là thuật "Tâm phù", cũng là căn cơ của pháp thuật.

Đời trước hắn cho dù có tu vi Luyện Khí tầng hai, nhưng vẫn chưa từng tu thành, không nghĩ tới đời này, trùng tu ba năm, Luyện Khí sơ thành, lại giống như núi cao nước chảy, thuận thế mà thành.

Trần Càn Lục thở dài, lại cười ha ha, tâm tình phức tạp, khó có thể miêu tả được.

Hắn vung ống tay áo lên, thu lại đạo Huyễn Tự phù, bỗng nhiên nghe thấy ngoài tiền viện có tiếng ồn ào, trong lòng hiếu kỳ, dù sao lúc này cảm xúc hỗn loạn cũng không cách nào tu luyện, nên lập tức đi theo hướng âm thanh.

Chỉ thấy trong sân lớn trước nhà Trần gia có một con cương thi đen sì, đang bị không ít hương thân vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài. Tất cả mọi người đều nhìn cương thi trong sân, châu đầu ghé tai, rì rầm to nhỏ, có người kinh ngạc hưng phấn, có người lại hoảng sợ không thôi.

Trần Càn Lục cũng giật mình, thầm nghĩ: "Sao lại xuất hiện cương thi rồi?"

Hắn cũng không dự định tiến lên. Cương thi chính là tà vật, trời sinh trong bụng đã dựng dục một luồng thi khí ứ đọng, người bình thường nhiễm phải, dù thế nào cũng phải bệnh nặng một trận, nếu nghiêm trọng thậm chí còn có khả năng đi đời nhà ma, lao thẳng tới Hoàng Tuyền.

Cho dù hiện giờ hắn đã có tu vi trong người, nhưng chịu một ngụm thi khí, cũng phải đả tọa nửa ngày, mới có thể xua tan, lãng phí thời gian tu hành, không bằng đứng một bên nhìn náo nhiệt như vậy cũng được.

Trần Càn Lục cũng biết khuyên không được người, năm nay hắn còn quá nhỏ tuổi, ; người có địa vi thấp kém thì lời nói không có sức thuyết phục, nếu lên tiếng khuyên mọi người không nên xem náo nhiệt như vậy, khẳng định sẽ bị trêu chọc là sợ hãi, tự chuốc lấy nhục nhã cho mình.

Trần Càn Lục quay đầu bước đi, dự định trở về vẽ thêm một ít Kinh Tự phù (phù chữ Kinh), nếu có người trúng độc, cũng có thể lén lút xua tan thi khí cho hương thân.

Đi đến phía sau, bỗng nhiên cảm giác cái bụng có chút đói, lúc này hắn mới nhớ ra đã một ngày rồi nha hoàn trong nhà không tới đưa cơm cho hắn.

Hắn ở thế giới này, chính là con vợ kế của nhà giàu đứng đầu Trần gia thôn, mẫu thân chết sớm, hắn lại xếp hạng thứ sáu, tên là Càn Lục, mặc dù có một nha hoàn, nhưng đối phương đã sớm không coi hắn là chủ nhân, thường xuyên đi qua tiểu viện của nhị ca chơi đùa, một ngày nửa ngày cũng không đến thăm hắn.