Tục Tiên

Chương 5. Bị Hiểu Lầm!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kiếp trước, bởi vì Trần Càn Lục rơi xuống lầu, nha hoàn này bị đánh cho một trận rồi cứ thế mà đẩy cho nhị ca của hắn.

Hắn khổ đọc thi thư, thanh danh vang dội ở quê nhà, có mỹ danh thần đồng, nha hoàn kia từng nhờ người tới hỏi, nói muốn trở về, nhưng Trần Càn Lục dứt khoát nói một câu từ chối, sau này hắn cũng không còn gặp lại ả nha hoàn này nữa, cũng không nhớ được kết cục của nha hoàn này sau đó thế nào.

Giờ trùng sinh trở về, Trần Càn Lục có rất nhiều chuyện lớn, cũng không muốn tức giận với một tiểu nha hoàn, nên tự đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Đến phòng bếp, thấy bọn hạ nhân lui tới khá bận rộn, Trần Càn Lục bỗng nhiên cũng có chút tò mò, trong lòng thầm nghĩ: "Bình thường phòng bếp sẽ không náo nhiệt như thế, chẳng lẽ trong nhà có khách tới?"

Dù sao hắn cũng là thiếu gia trong nhà, ra vào phòng bếp cũng không ai quản, lấy hai cái bánh bao, nhét vào một miếng thịt khô đã hấp chín, nhưng cũng không trở về chỗ ở. Làm con vợ kế không được coi trọng trong nhà, lại không có mẹ ruột, ở trong nhà phải chịu rất nhiều uất ức, chỗ ở cũng âm u khó nhịn, nên bình thường hắn cũng không thích ở trong phòng, chỉ thấy tìm một cây đại thụ leo lên, sau đó trốn ở trên cây, một miếng thịt khô, một miếng bánh bao, ăn rất ngon ngọt.

Đời này, Trần Càn Lục đã không có ý định tiếp tục đi lên con đường khoa cử, cũng không quan trọng bản thân có văn danh hay không, không có hào quang thần đồng tất nhiên là quẫn bách, nhưng hắn cũng không thèm để ý, dù sao hôm nay đã tu thành Luyện Khí Thuật tầng thứ nhất, đã có sức tự vệ, chờ qua chút thời gian nữa, hắn sẽ tính toán rời nhà trốn đi, tìm mấy hồi cơ duyên từng nghe nói đến ở kiếp trước.

Trần Càn Lục ăn xong một cái bánh bao, đang định ăn cái thứ hai, bỗng dưng trên tay nhẹ bẫng, bánh bao không cánh mà bay, đồng thời một thanh âm trong trẻo lên tiếng hỏi: "Ngươi là đồ đệ của Linh Môn?"

Trần Càn Lục sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào trên cây đã có thêm một tiểu nữ hài, ước chừng mười hai - mười ba tuổi, mặc y phục màu vàng nhạt, lúm đồng tiền như hoa, dung mạo như vẽ, đang đạp một chân trên nhánh cây chỉ to bằng ngón tay, lắc lư theo gió, bồng bềnh phiêu đãng, trong tay nàng cầm một cái bánh bao, chẳng phải chính là của hắn sao?

Hắn không kiêu ngạo không tự ti lên tiếng đáp: "Ta là Trần Càn Lục. Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy qua?"

Thiếu nữ khanh khách cười nói: "Ta là hồ tiên ở phụ cận, thấy Trần gia có náo nhiệt, mới sang đây xem."

Nàng cắn một miếng bánh bao, hàm răng ngà như sò, đôi mắt thỏa mãn đến cong cong nheo lại, đáng yêu tuyệt luân.

Trần Càn Lục thầm nghĩ: "Nếu không phải ta là người của ba kiếp, kiếp trước còn từng tu tiên, e rằng đã tin tưởng ngươi rồi."

Đại đa số yêu tinh không nhận được tâm pháp chính tông, thuần túy đều dựa vào thiên phú tu hành, luyện ra đều là một ngụm trọc khí, yêu khí trầm uế nặng nề, nhưng trên người thiếu nữ này đạo khí tràn trề, tuyệt không có nửa phần yêu khí, làm sao có thể là hồ tiên?

Trần Càn Lục cũng không nói toạc ra, chỉ mở miệng hỏi: "Trần gia có náo nhiệt gì?"

Thiếu nữ cười hì hì nói: "Trần gia thôn gần đây cương thi náo loạn, nhà này có tiền nhất, cho nên đã bỏ vốn mời một đống hòa thượng đạo sĩ đến hàng yêu trừ ma, ngươi không phải cũng tới tham gia náo nhiệt cùng sư phụ sao?"

Trần Càn Lục vừa mới đột phá Luyện Khí tầng một, chân khí còn chưa thể thao túng tùy tâm, thu lại vô hình, thiếu nữ biết trong những người được Trần gia mời đến nơi này, chỉ Linh môn là có chút tu vi, lại thấy hắn không phải phàm tục, nên đã hiểu lầm hắn là đồ đệ của Linh Môn đạo nhân.

Thiếu nữ tính tình hoạt bát, chẳng qua cái miệng toàn nói hươu nói vượn, trong mười câu nói kiểu gì cũng có tám - chín câu là gạt người.

Trần Càn Lục được thiếu nữ nhắc nhở, mới hoảng hốt nhớ ra có chuyện như vậy.

Đời trước, hắn vừa xuyên việt tới, trong lòng chỉ muốn đọc sách dương danh, nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh, nên liên tiếp chép đến bảy - tám bài thơ, sau đó thanh danh đại chấn, không đầy một tháng sau, đã được Đại Nho coi trọng, tự mình tìm đến tận cửa, dẫn theo ra bên ngoài đọc sách.

Chuyện cương thi lần này lại phát sinh vào mấy năm sau khi hắn rời khỏi quê hương, vừa vặn đã bỏ lỡ tuyến câu chuyện.

Tới hiện tại suy tính, hẳn là các hòa thượng đạo sĩ được phụ thân mời về cũng có chút bản lĩnh, đã trừ bỏ được cương thi, bằng không quê nhà sợ là đã sớm không còn người sống sót.

Hắn dù sao cũng là người đã trải qua ba kiếp, trong lồng ngực chứa vô số kiến thức hỗn tạp, chỉ đối đáp vài câu, đã chọc thiếu nữ kia cười khanh khách.

Chẳng qua bị đối phương hiểu lầm là đồ đệ của Linh Môn đạo nhân gì đó, chuyện này khiến Trần Càn Lục có chút sợ sệt, cũng không biết nên giải thích như thế nào?

Hắn làm người ba kiếp, tu hành hai đời, nên cách đối nhân xử thế khó tránh khỏi một chút cẩn thận. Trước đó hắn chưa từng giải thích, lúc này lại muốn giải thích, thực sự không dễ mở miệng nói ra.