Tục Tiên

Chương 6. Quả Nhiên Là Ta Không Có Duyên Phận Bái Sư!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thiếu nữ vốn muốn rời đi, dáng người nho nhỏ đã bày ra tư thế, vừa nghe vậy chợt ngoái đầu lại cười, nói: "Ta là Hồ Tiên, ngươi không sợ ta hút tinh huyết của ngươi sao?"

"Đi thôi! Không có gì hay mà gặp lại."

Trần Càn Lục thốt ra:

"Tựa lan can ngắm cảnh ngày dài,
Sáo vô tình vẳng, đứt tưng khúc lòng.
Ước chi thân nhẹ chim đồng,
Theo làn gió đến bên song người ngồi.”

Thân thể thiếu nữ hơi dừng bước nhưng lại lập tức bay lên trời, người ở giữa không trung, trộm nhìn xuống dưới, trong lòng thầm cân nhắc về mấy câu thơ vừa rồi, sau đó không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng: "Hóa ra lại là một thiếu niên có tài văn chương."

Thân hình nàng lên xuống mấy lần, sau đó đã biến mất không còn thấy đâu nữa.

Trần Càn Lục nhìn theo thiếu nữ biến mất, cảm thấy tiếc nuối, thầm nghĩ: "Thiếu nữ này nhất định là người tu hành, không biết có thể thu ta làm đồ đệ hay không?"

Hắn đang suy nghĩ xem bài thơ vừa sao chép kia có đủ để lưu lại ấn tượng trong lòng đối phương hay không rồi lần sau khi gặp lại nên mở miệng giải thích thân phận của mình như thế nào, đã thấy một đạo sĩ trẻ tuổi cầm phất trần trong tay, phiêu nhiên bước tới, mặt như quan ngọc, tiêu sái nho nhã, thấy Trần Càn Lục ở trên cây, mỉm cười hỏi một tiếng: "Tiểu ca có thấy có người đi qua không?"

Trần Càn Lục đáp: "Chưa từng thấy có người đi qua."

"Nơi này đã là tường viện, lại không phải đường, sao có người đi qua được?"

Đạo sĩ trẻ tuổi cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta cảm giác phương hướng này hình như có chân khí bắn ra, hẳn là có đồng đạo đi qua, không biết như thế nào lại tiết lộ một tia khí cơ. Nhưng đứa trẻ này là người bình thường, không chú ý tới cũng là lẽ đương nhiên."

Bỗng trong lòng Trần Càn Lục hơi động, lại thầm nghĩ: "Đúng rồi, vừa nãy tiểu cô nương kia có nói, đạo sĩ trẻ tuổi này đã cảm ứng được nàng, chẳng lẽ người này không có quá nhiều đạo hạnh? Nếu ta cầu bái hắn làm sư phụ, nhất định có thể dễ dàng nhập đạo đồ?"

Kiếp trước hắn chưa từng bái được một vị sư phụ nào tốt, kiếp này nhìn thấy người tu hành đã muốn tranh thủ một phen, nếu thiếu nữ kia không có cơ duyên thì đạo sĩ này cũng được.

Hắn lập tức ra sức nhảy xuống mặt đất, sau đó kêu lên: "Đạo trưởng nhất định là tiên nhân, có thể thu ta làm đồ đệ hay không?"

Đạo sĩ trẻ tuổi mỉm cười, nói: "Ta còn chưa xuất sư, không thể thu đồ đệ."

Gã nói xong cũng không muốn dây dưa với đứa bé này thêm nữa đã xoay người rời đi.

Trần Càn Lục rất chi là mất mát, hắn buồn bã thật lâu, trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên là ta không có duyên phận bái sư."

...

Thiếu nữ cướp lấy màn thầu của Trần Càn Lục đứng trên một ngôi mộ, hơi nhíu mày, tự nhủ: "Có người tế luyện tà thuật, đánh động đến cương thi, vốn dĩ ta nên ra tay, nhưng Linh Môn của Hạc Sơn phái đã tới thì hãy để cho hắn xuất chút sức lực đi."

"Hì hì, đồ đệ kia của Linh Môn rất thú vị, người cũng nhanh nhạy, đáng tiếc là đã bái sư, bằng không thì bắt về làm đồng tử thủ sơn cũng được."

Thiếu nữ nhẹ nhàng giậm chân một cái, mộ phần không hề có động tĩnh, nàng cũng không thèm để ý, lại vỗ vỗ bàn tay nhỏ, thân thể nhoáng lên một cái, bỗng nhiên không còn thấy đâu nữa.

Sau nửa nén nhang, trong phần mộ bỗng vang lên một tiếng kêu đau đớn.

Đống đất trong mộ phun lên, có một thứ gì đó chui ra từ vết lõm trên bụng ngôi mộ, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn, lửa giận bốc lên.

Chẳng qua thương thế quá nặng, vừa mới ra khỏi đất, mấy lần há mồm muốn mắng chửi người đều phun máu, cuối cùng nghẹn ngào không thành tiếng.

...

Linh Môn đạo nhân về tới tiền viện, thấy Trần lão gia đã chỉ huy người, chất mấy chục bó củi, cũng không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, đã lập tức quát lớn: "Con cương thi này ban ngày không thể chuyển động, buổi tối phải đi ra ăn thịt người, đợi ta châm lửa đốt con yêu tà này, có thể tránh tai họa cho Trần gia thôn."

Phụ thân Trần Càn Lục đổ mồ hôi đầy trán, cũng thầm cảm thấy may mắn, vị đạo nhân Linh Môn này quả nhiên là có bản lĩnh, đám hòa thượng đạo sĩ khác đều không dùng được, hôm nay ông ta ra ngoài đi dạo vài vòng, đã tìm được mộ phần của cương thi, sau khi đào xuống, quả nhiên là đào được một con hàng lớn.

Lúc ấy, con cương thi này còn muốn giãy giụa, lại bị Linh Môn tiện tay đánh xuống một đạo lôi hỏa, là cứng ngắc bất động, lúc này mới sai người vận chuyển cương thi trở về, muốn đốt cháy con tà ma này thành tro ngay trước mặt tất cả mọi người Trần gia thôn.