Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lần trước Trần Càn Lục xé ngọc thạch xanh ra, còn cẩn thận xé từng mảnh một.
Dù sao cả ba kiếp hắn đều rất nghèo, sao có thể lãng phí tài liệu chế tác ngọc phù được?
Nguyên liệu cắt ra từ số ngọc xanh này đều là từng đống phù tiền đấy.
Nhưng lần này Trần Càn Lục lại không có đủ kiên nhẫn như vậy, bản thân rơi vào tay hai ma nữ này chắc chắn chẳng còn cơ hội sống sót nữa, nên giờ hắn chỉ muốn trước khi chết được trông thấy Bạch Đế di trạch một lần.
Lỡ như không có thì cũng coi như đã làm rõ ràng mọi chuyện.
Không cần để ý tới ngọc liệu còn nguyên vẹn hay không, hắn dứt khoát vung vẩy Vọng Thiện chém loạn, tốc độ xé ngọc thạch xanh tất nhiên là cực nhanh, chỉ qua thời gian hai - ba nén hương, đống ngọc thạch xanh trước mắt cũng chỉ còn lại có bảy - tám miếng.
Trần Càn Lục thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra trong đống pháp bảo trữ vật này không có miếng ngọc thạch xanh ẩn giấu Bạch Đế di trạch kia.”
“Chỉ sợ miếng ngọc thạch xanh kia vẫn chưa được chủ nhân cũ mang đến Tuy Dương tiên thị.”
“Xem ra vật mang cơ duyên hư vô mờ mịt, nên là của ai thì sẽ là của người đó, dù ta đã làm người ba kiếp, đã biết trước tin tức về Bạch Đế di trạch cũng không thể tranh đoạt cơ duyên của người khác được.”
“Chỉ tiếc vị có cơ duyên kia cũng không thể nắm chắc, mở miệng nói lung tung đến mức thân tử đạo tiêu, uổng phí cái lợi to lớn như vậy.”
Vọng Thiện đao chém xuống, bổ vào một miếng ngọc thạch xanh vỏ ngoài thô ráp, thậm chí còn có dấu vết mọc rêu, phát ra tiếng leng keng, chém vào ba phần thì bị thứ gì đó ngăn cản, không cách nào ấn xuống được nữa.
Trần Càn Lục không khỏi ngây người, hồi lâu sau mới tiếp tục di chuyển Vọng Thiện đao, chậm rãi mài xuống, mất một lúc lâu mới tách được một khối “mỹ ngọc” từ bên trong. Khối mỹ ngọc này có dạng như sợi dài, tựa như gối ngọc, toàn thân trong suốt trắng noãn, không có nửa phần tỳ vết.
Cho dù ánh mắt tầm thường đến mức nào cũng có thể nhận ra khối mỹ ngọc này không phải do thiên nhiên hình thành mà do nhân công điêu khắc, vậy nên các góc cạnh mới có thể vuông vức, bóng loáng mượt mà như thế.
Vật này ngay cả Vọng Thiện đao cũng không chém vào được, Vọng Thiện đao chém xuống sẽ bị một lực độ nhu hòa đẩy lùi, rõ ràng có một đạo pháp thuật bảo vệ, nếu bảo thứ bên trong không có gì thần dị thì tới kẻ ngốc cũng không tin.
Trần Càn Lục kiên nhẫn vận dụng Vọng Thiện đao mài quanh một vòng rồi lại một vòng, bỗng nhiên Vọng Thiện đao khẽ kêu, như đã tìm được một khe hở mắt thường căn bản không nhìn thấy, từ đó cắt vào trong mỹ ngọc.
Ánh đao thoáng chuyển, nơi nó đi qua mơ hồ có khói sương bộc phát, thoắt sinh thoắt diệt, lượn lờ không dứt.
Vọng Thiện đao vòng quanh khe hở này chừng bảy - tám chục lần mới không còn khói sương bay ra nữa, cuối cùng cũng toàn vẹn bổ được khối mỹ ngọc này thành đôi.
Trần Càn Lục nhẹ nhàng nhấc tay, mở nửa trên của mỹ ngọc ra, nửa dưới có chỗ lõm vào, quả nhiên là một chiếc hộp ngọc.
Trong hộp ngọc là một quyển sách đang lẳng lặng nằm đó, toàn thân dệt bằng gấm lụa không biết tên, may từ sợi tơ vàng mềm mại, thật sự vừa tinh xảo đẹp đẽ lại đại khí.
Trên trang sách viết năm chữ “Bạch Đế Luận Đạo Tập” tựa như long xà du tẩu.
Ngoại trừ quyển sách này, trong hộp ngọc không còn món đồ thứ hai, cũng không có thanh phi kiếm do Bạch Đế khổ công tế luyện một nghìn sáu trăm năm, càng không có hai lưỡi phi câu thuộc về Thượng cổ Thuỷ Thần, vận dụng là có thể thao túng sông ngòi hồ nước khắp thiên hạ, có thể tỏa định các loại pháp bảo.
Trần Càn Lục ngây người một lúc, hồi lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không hề vui sướng.
Giờ khắc này chỉ có bách vị tạp trần mà thôi.
Không phải vì không có phi kiếm phi câu nên hắn mới có cảm xúc như thế, tuy đã tìm được Bạch Đế di trạch, nhưng chính hắn cũng rơi vào tay ma nữ, thử hỏi có gì đáng để vui đây?
Trần Càn Lục cũng không quản vì sao trong hộp ngọc không có bảo vật khác, lật trang đầu tiên của 《Bạch Đế Luận Đạo Tập》 ra, đọc kỹ.
Dù trong hộp ngọc còn có bảo vật khác, hắn nhờ đó thu được phi kiếm phi câu của Bạch Đế hẳn cũng không giữ được, còn chẳng bằng không có, không ai chiếm được mới tốt.
Nhưng nếu có thể lật xem Bạch Đế Luận Đạo Tập một lần, ngộ nhỡ còn có kiếp thứ tư, dù vì chuyện ngoài ý muốn gì đó mà không thể thu được Bạch Đế di trạch, lợi ích lớn nhất cũng có thể giấu trong trí nhớ mang theo.
...
Từ khi đến động Liệt Quang, Giang Ngưng Tuyết và Tạ Trảm Nhu không quan tâm đến thiếu niên này nữa.
Hai nàng đều là người thích thanh tịnh, bình thường tu hành lại siêng năng, mỗi người chọn một nơi rồi thi triển pháp thuật, phong bế động Liệt Quang, sau đó yên tâm tu hành, thế nên cũng không có ai tới quấy rầy Trần Càn Lục.