Tục Tiên

Chương 43. Chuyện Này Không Phải Do Ngươi Quyết Định!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ngươi được Vọng Thiện tán thành, chúng ta phải dẫn ngươi đi gặp sư tôn, chỉ là lúc này lão nhân gia không rảnh, trước tiên ngươi cứ theo chúng ta đã.”

Trần Càn Lục vội nói: “Thanh phi đao Tiên gia này chính là thần vật, hay là hai vị tiên tử thu hồi lại đi.”

“Ta thật sự không có phúc hưởng thụ, cũng không thể chịu nổi nhân quả nặng nề như thế.”

Vọng Thiện xuất thân từ Ngộ Tiên Tông, lại là binh khí của vị đại ma đầu kia, hắn sao dám giữ lại chứ? Hắn chỉ là hạng tôm tép Luyện Khí tầng một, dính vào thứ này chỉ sợ sẽ chết càng nhanh thôi.

Trần Càn Lục làm người ba kiếp, tu hành hai đời, chỉ muốn yên ổn tu đến khi Luyện Khí đại thành, thật sự không có hùng tâm tráng chí gì. Hắn tự mình biết chuyện nhà mình, hắn vốn là kẻ chỉ có nửa nhánh Xuân Uy linh mạch, đời này cũng khó tu luyện tới cảnh giới cao thâm.

Sư muội Tạ Trảm Nhu lại nói: “Chuyện này không phải do ngươi quyết định.”

Trần Càn Lục không còn lời nào để nói, hai người này là ma nữ, tuy nói cười vui vẻ đấy nhưng chắc chắn không phải kẻ lương thiện dịu dàng, sao có thể cho hắn quyền thương lượng?

Hai tỷ muội hỏi xong Trần Càn Lục, bèn bàn chuyện tạm thời nên tới nơi nào nghỉ chân?

Diêu Hàn Sơn dẫn theo môn nhân đệ tử đến đây nhưng không để đám môn nhân đệ tử này tham chiến, chỉ để bọn họ tùy ý hoạt động gần đó.

Hai tỷ muội Giang Ngưng Tuyết và Tạ Trảm Nhu không thích náo nhiệt, không có ý định tới gần Ngộ Tiên Tông quan chiến mà muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tiềm tu.

Chỉ là hiện giờ những nơi gần kề Ngộ Tiên Tông đều đã bị đồng môn chiếm mất, vài chỗ khác lại thường xuyên bị đệ tử Ngộ Tiên Tông càn quét, lần này tỷ muội các nàng đến Tuy Dương tiên thị giải sầu mới bị người của Ngộ Tiên Tông truy đuổi, hung hăng đánh một trận.

Giang Ngưng Tuyết cau mày nói: “Cũng không biết nên dừng chân ở đâu đây?”

Tạ Trảm Nhu nói ra vài chỗ, chưa đợi sư tỷ nói gì đã lập tức phủ định.

Trần Càn Lục nghe một lúc, không nhịn được mà mở miệng nói: “Ta biết một nơi rất vắng vẻ.”

Động Liệt Quang tại núi Song Vân của hắn vô cùng bí ẩn, không có người nào biết.

Trần Càn Lục tự thấy mình chắc chắn phải chết, rơi vào tay nữ Thiên Ma chính tông, sao có kết cục tốt được nữa?

Bởi vậy hắn muốn trước khi chết mở nốt mấy chiếc “hộp mù” cuối cùng. Dù sao thì nếu không có hắn, lão thê chưa chắc đã trở về động Liệt Quang núi Song Vân, ngoại trừ có chút bí ẩn thì đó cũng chỉ là một cái động phủ phổ thông.

Đối với tu sĩ tầm thường, đó là một nơi tốt, nhưng đối với hai vị Thiên Ma nữ trước mặt này, nó chắc chắn không thể lọt vào mắt họ được.

Tạ Trảm Nhu hỏi: “Chỗ ngươi nói là nơi nào?”

Trần Càn Lục bèn nói ra vị trí của động Liệt Quang núi Song Vân, hai nàng đều rất kinh ngạc, các nàng đều biết trên người thiếu niên này tất có bí ẩn, nếu không sao Vọng Thiện lại chọn hắn làm chủ?

Vậy nên vừa thấy Trần Càn Lục biết một động phủ bí ẩn, hai nàng cũng không quá kinh ngạc.

Sau đó, các nàng thả ra độn quang, dẫn theo Trần Càn Lục, chỉ nửa canh giờ đã đến núi Song Vân, trong tình huống có người chỉ đường, chỉ tìm kiếm một lát đã tìm được động Liệt Quang, hai nàng thấy nơi này quả nhiên yên tĩnh thì đều vô cùng vui mừng.

Hai nàng biết tu vi của hắn thấp, dưới linh thức Kim Đan cảnh căn bản không chạy nổi nên cũng không thiết lập cấm chế gì cho hắn, Trần Càn Lục chọn động phủ mình từng tu luyện, hai nàng cũng tự chọn chỗ cho mình.

Một mình Trần Càn Lục ngồi yên một lát, sờ lên người, sờ lên tay, thở dài một tiếng.

Chẳng những hắn không còn túi da thú mà ngay cả nhẫn trữ vật cũng không thấy đâu, hẳn là đã rơi vào tay vị đệ tử Ngộ Tiên Tông nào đó.

Nếu không phải hắn giấu mười hai phần “công đức” trong động Liệt Quang, lúc này chỉ sợ đã khóc không ra nước mắt.

Linh thạch pháp bảo trước đó đoạt được đều không thành vấn đề, nếu mất Bạch Đế di trạch thì đó mới là đau thấu tâm can.

Dù lúc này hắn có được Bạch Đế di trạch thì cũng không thoát khỏi thủ đoạn của hai ma nữ kia, thậm chí Bạch Đế di trạch cũng có thể bị hai nàng lấy đi, nhưng Trần Càn Lục vẫn muốn mở hết đống pháp bảo trữ vật kia ra.

Làm như vậy dẫu có chết hắn cũng yên tâm.

Lúc này, hắn đã không còn quan tâm đến mấy món pháp bảo trữ vật này nữa, dứt khoát cầm lấy Vọng Thiện, lại lôi đám pháp bảo trữ vật đã bị mình giấu kỹ ra, lần lượt chém mở.

Hắn không nhìn tới những thứ còn lại, chỉ gom hết ngọc thạch xanh vào.

Số lượng ngọc thạch xanh trong mười hai pháp bảo trữ vật này ít hơn so với năm cái trước đó, dù sao ngọc thạch xanh cũng chỉ là loại pháp ngọc giá rẻ, dù có thể luyện chế thành ngọc phù nhưng cũng không có nhiều giá trị, người tu vi càng cao lại càng không mấy khi mang theo thứ linh tài cấp thấp như vậy.