Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 139. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 139

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Còn về những lời của lão tổ tông Triệu Hi Đoàn, thực ra hắn khá xem thường. Đem vận khí một nhà buộc vào một người còn có thể chấp nhận, nếu đem khí cơ của một nước một ngọn núi ra đánh cược tất tay thì quả là trò trẻ con. Đối với đứa con trai Triệu Ngưng Vận tính tình bướng bỉnh nhưng linh khí không tầm thường, Triệu Tĩnh Trầm trên danh nghĩa là người đứng đầu thế hệ chữ "Tĩnh” vẫn hài lòng đến tám chín phần, cho nên một vài bí mật cũng sẵn lòng nói thẳng.

"Năm trăm năm phúc họa, lời này quá lớn, không thể xem là thật, được năm mươi năm đã là không tệ. Hơn nữa, Hồng Tẩy Tượng của Võ Đang Sơn và Từ Long Tượng trước mắt ngươi và ta đây, thật sự chắc chắn một trong hai là vị Đãng Ma Thiên Tôn giáng thế kia à? Căn cứ ghi chép trong điển tịch, bấm ngón tay tính thử, Huyền Vũ Đại Đế đã trọn một nghìn sáu trăm năm không hề giáng thế, sao lại trùng hợp xuất hiện vào lúc Long Hổ Sơn đang áp đảo Võ Đang nhất?"

Triệu Ngưng Vận dần hoàn hồn, cười hì hì: "Lỡ như thật thì sao, phụ thân, vậy chúng ta thảm rồi."

Triệu Tĩnh Trầm cười khẽ: "Sao lại thảm, Thiên Sư Phủ của Long Hổ Sơn ta hơn một nghìn năm đã xuất hiện sáu mươi bốn vị tiên nhân, chẳng lẽ còn không địch lại một Huyền Vũ Đại Đế à?"

Nhắc tới chuyện này, ngay cả một Triệu Ngưng Vận phóng túng cũng dâng lên một luồng hào khí. Sáu mươi bốn vị tiên nhân này, không phải là những truyền kỳ chí quái được ghi trong dã sử thôn quê. Khi đại chân nhân vũ hóa đăng tiên, Thiên Sư Phủ sẽ ghi chép tỉ mỉ mọi chi tiết, thiên cơ ra sao, địa lý thế nào, nhân hòa thế nào, là cưỡi rồng hay cưỡi loan hay hóa thành cầu vồng, đều phải được ghi lại, cố gắng không sai một chữ, không sót nửa câu, không dung một chút giả dối nào. Nếu nói gia phả gia thế hiển hách ra sao thì ngay cả đế vương nhân gian, không thể sánh với dòng dõi Triệu gia của Long Hổ Sơn.

Không thấy Triệu Tĩnh Trầm có động tác gì, bè trúc đã thuận dòng trôi đi, dường như không định tiếp tục đối đầu với Từ Long Tượng. Thấy tiểu tử tóc vàng bên bờ men theo bè trúc mà chạy như điên, không ngừng dùng mũi chân đá sỏi bắn về phía bè trúc, Triệu Tĩnh Trầm đưa một tay ra, trong suốt như bạch ngọc, nhẹ nhàng ấn xuống, từng viên sỏi liền rơi tõm xuống suối.

Hơn ba mươi viên sỏi đều như vậy, nhưng càng về sau, Triệu Tĩnh Trầm càng cảm thấy vất vả. Tốc độ của sỏi nhanh hơn không nói, lại càng nặng hơn. Thiên hạ làm gì có pháp môn vận khí chỉ thổ không nạp, nhưng Từ Long Tượng lại không cho hắn cơ hội nạp khí, sỏi đá không ngừng nghỉ như mưa trút về phía cha con Triệu Tĩnh Trầm và Triệu Ngưng Vận của Thiên Sư Phủ.

Từ Long Tượng cần biết ngươi là hoàng tử quý nhân gì chứ?! Hơn nữa, huynh trưởng của hắn, vị Thế tử điện hạ Từ Phượng Niên kia, ở Võ Đang Sơn chẳng phải cũng biết rõ là Tùy Châu công chúa mà vẫn rút đao hay sao?

Càng khỏi phải nói đến người cha của một kẻ điên một kẻ ngốc, Từ Kiêu. Năm đó võ lâm đại kiếp, Long Hổ Sơn tự cho mình là đệ nhất phái đương triều, Triệu Đan Hà lại là quốc sư, có một vị thiên sư nói mấy câu không thuận tai, bị Đại Trụ Quốc nghe thấy. Không chỉ ba ngàn thiết kỵ vốn đang tiên phong chỉ hướng Tung Sơn phải quay đầu ngựa, thẳng tiến Long Hổ Sơn, mà còn khẩn cấp điều động thêm chín doanh hơn bốn ngàn năm trăm quân tinh nhuệ Bắc Lương, đóng quân dưới chân núi Long Hổ Sơn.

Thế vẫn chưa đủ. Một số nhân sĩ giang hồ được thu nạp vào hệ thống quân đội Bắc Lương dưới phương châm "giang hồ chó cắn chó giang hồ” của Đại Trụ Quốc, đều hăm hở dưới những món hời béo bở của Từ Kiêu như "đầu một vị thiên sư đổi lấy hổ phù tướng quân Tứ phẩm", "một mạng của Thiên Sư Phủ có thể miễn một tội chết sau này".

Từ Kiêu ngồi trên ngựa, quát lớn với một vị đạo sĩ áo tím của Thiên Sư Phủ đến tỏ ra yếu thế: "Long Hổ Sơn? Lão tử không tin không đè được cái đầu rồng cọp của các ngươi xuống!"

Không ai nghi ngờ Nhân Đồ Từ Kiêu chỉ đang ra oai giương oai. Nếu không phải đạo thánh chỉ chạy chết mấy con ngựa trạm kia kịp thời đưa tới, Bắc Lương thiết kỵ đã thật sự giết lên Long Hổ Sơn rồi.

Công phu dưỡng khí của Triệu Tĩnh Trầm có sâu dày đến đâu, cũng không chịu nổi thế công bằng sỏi đá không có điểm dừng của Từ Long Tượng. Nhất là phong thái khó coi, Thiên Sư Phủ tuy chưa từng có truyền thống trưởng tử trưởng tôn kế vị chưởng giáo, nhưng dù sao đi nữa, đệ tử Thiên Phủ ở vị trí này đều có một loại ngạo khí nội liễm. Triệu Tĩnh Trầm lại càng như thế, đạo pháp kiếm thuật nội lực đều xuất chúng, không làm ô danh đạo bào màu vàng trên người.