Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chỉ tiếc thế hệ chữ "Tĩnh” của hắn lại xuất hiện hai đạo sĩ còn xuất sắc hơn. Một là Bạch Liên đạo sĩ Bạch Dục danh chấn thiên hạ, chính hắn đã gây kinh ngạc trong đại hội biện luận Phật Đạo trên đỉnh Liên Hoa lần trước. Vị đạo sĩ này không học võ công Long Hổ, chỉ vùi đầu vào kinh điển cổ tịch, một thân học vấn đuổi kịp bốn vị thiên sư. Hai năm trước vào cung yết kiến Hoàng đế bệ hạ, một phen lời lẽ kinh thế hãi tục, nói rằng đế vương vốn nên xem nhẹ thuật trường sinh, lại khiến long nhan vô cùng vui vẻ, được ban một thân đạo bào màu tím tôn quý vô cùng, lại còn được ngự ban "Bạch Liên tiên sinh". Nhất thời thu hút thêm nhiều văn nhân học sĩ và quan to quý nhân ùn ùn kéo đến, ngoài việc bái yết phúc địa Long Hổ, còn muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái vô song của vị Bạch Liên tiên sinh kia.
Nếu chỉ có một vị Bạch Liên tiên sinh không trong Thiên Sư Phủ, Triệu Tĩnh Trầm còn chưa sốt ruột, nhưng trớ trêu thay trong Thiên Sư Phủ từ đã sớm có một "Tiểu Thiên Sư"!
Cứ so đo tính toán với Từ Long Tượng như vậy, nếu truyền đến tai phụ thân và hai vị thiên sư còn lại, còn ra thể thống gì?
Triệu Tĩnh Trầm cười khổ một tiếng, thôi vậy, thôi vậy. Hắn đưa tay nhấc tay áo của con trai Triệu Ngưng Vận, gắng sức gạt đi sáu bảy viên sỏi, hai người phiêu nhiên bay lên bờ.
Bọn họ sắp lên núi đến Thiên Sư Phủ, Từ Long Tượng có khó chơi đến đâu, không đến mức dám gây rối ở Thiên Sư Phủ. Tính nhẫn nại định lực của Hi Đoàn gia gia có tốt đến đâu, e rằng không ngồi yên được.
Từ Long Tượng thấy hai đạo sĩ áo vàng muốn chạy, liền gầm lên một tiếng giận dữ, lùi lại hơn mười bước, rồi sải mấy bước lớn lao tới. Bụi đất tung bay, mặt đất lõm xuống mấy cái hố mới. Chỉ thấy lúc Từ Long Tượng rời bờ, đã mượn lực bay vút lên không, lao thẳng về phía hai cha con áo vàng.
Triệu Tĩnh Trầm cuối cùng không phải Bồ Tát bằng đất không có lửa giận, thấy tên ngốc này không biết điều cứ muốn dây dưa không dứt, bèn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, trước tiên đẩy Triệu Ngưng Vận ra xa mấy trượng. Còn bản thân thì quay ngược lại bờ, lao tới không khác gì Từ Long Tượng, chỉ là trên mặt đất chỉ có bụi bay lất phất, không có thanh thế giẫm đạp như Hoàng Man Nhi.
Triệu Tĩnh Trầm không va chạm với Từ Long Tượng trên không. Mũi chân điểm nhẹ giữa không trung, hai tay áo cuộn lại, thân hình vọt lên cao hơn, vừa vặn xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Long Tượng.
Người đứng đầu thế hệ chữ Tĩnh của Long Hổ Sơn đột nhiên sử dụng Thiên Cân Trụy, hai chân đạp lên vai Từ Long Tượng, quát lớn: "Đồ ngu ngốc to gan, xuống dưới cho ta!"
Từ Long Tượng một thân man lực không có chỗ dùng, chỉ có thể bị ép rơi thẳng xuống suối.
"Ngươi mới là đồ ngốc.”
Triệu Tĩnh Trầm vừa ung dung bay trở lại bờ, đã loáng thoáng nghe thấy một tiếng than. Một vị lão đạo đang say ngủ từ Tiêu Dao Quán bỗng bật dậy khỏi mặt đất, lướt đến giữa không trung như diều hâu, rồi lao thẳng xuống dòng suối, làm bắn lên vô số bọt nước. Dòng nước bỗng chững lại, như thể lão đạo sĩ đã chém đứt con suối Thanh Long này.
Lão đạo sĩ xách Từ Long Tượng bay ngược về Tiêu Dao Quán, trầm giọng nói: "Các ngươi mau về đỉnh núi!"
Lão đạo sĩ dường như không dám xách Từ Long Tượng thêm một khắc nào, ném thiếu niên tóc xõa ra, đau lòng nói: "Ôi, Tiêu Dao Quán một nghìn tám trăm năm này, e là không giữ được rồi."
Triệu Tĩnh Trầm lần đầu tiên thấy Hi Đoàn gia gia lo lắng thất thố đến vậy, không dám nán lại, mang theo Triệu Ngưng Vận tức tốc lên núi. Chỉ nghe thấy từ phía Tiêu Dao Quán truyền đến một tiếng gào thét chấn nhiếp hồn phách, giống hệt tiếng Lục Ma Phệ Nhật trên Trảm Ma Đài ở đỉnh Liên Hoa năm đó.
Tiếng huyên náo và bụi đất quanh Tiêu Dao Quán kéo dài từ giữa trưa cho đến hoàng hôn.
Trong hoàng hôn, đạo bào của lão đạo sĩ rách nát, râu tóc rối bời. Lão ngồi trên đống gạch vụn hoang tàn của Tiêu Dao Quan mà thở dài ngao ngán, đạo quan đã đổ nát quá nửa.
Thiếu niên gầy gò ốm yếu vừa mới bình tĩnh lại đang chổng mông, ghé người bên một miệng giếng cổ ở hậu viện. Một con rùa già dẫn theo hai ba con rùa con cùng nhau ngóc đầu, bò lên thành giếng, xem ra quan hệ với thiếu niên không hề xa lạ.
Lão đạo sĩ vô cùng cảm khái. Miệng giếng cổ này tên là "Thông U", có thể thấy nó sâu đến mức nào. Các bậc tiền bối của Tiêu Dao Quan từng nói đùa rằng nó sâu tới tận cửu tuyền, hơn nữa giếng này còn thông với Võ Đang, là giếng song sinh với giếng "Thông Huyền" trên Tiểu Liên Hoa Phong của Võ Đang. Lão đạo sĩ dĩ nhiên không tin cách nói này, chẳng qua sau khi biết được từ thư tín rằng Thế tử điện hạ đang tu tập ở núi Võ Đang, liền vui vẻ nói với đồ nhi Từ Long Tượng rằng miệng giếng này có thể thông tới Võ Đang. Thế là Từ Long Tượng, người có mái tóc và làn da đều vàng úa, ngoài việc hái sơn tra và những lúc tâm trạng tốt thì học chút thuật thổ nạp của Long Hổ Đạo Môn, còn những lúc tâm trạng không tốt thì lại nằm bò bên miệng giếng cổ chẳng nói năng gì, chỉ ngây người nhìn xuống giếng. Lâu dần, chẳng biết sao lại trở nên thân thiết với cả nhà rùa núi trong giếng cổ.