Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 142. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 142

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hôm nay viết đến: "Làm sao đao kiếm kề thân? Quân tử cương trực, tiểu nhân làm liều. Làm sao gieo mình xuống sông tự vẫn? Nam nhi thiếu tiền đường nguy, nữ nhi tính mạnh lấn người."

Viết đến đây, Từ Vị Hùng khựng lại một chút, mỉm cười, văn tứ dạt dào, nét bút không hề ngưng trệ: "Như hà bạo tật nhi đãi? Sắc dục oạt không. Như hà độc sang nhi vong? Phì cam chi nị."

Ngược lại đến đoạn không liên quan đến mình này, Từ Vị Hùng lại hừ lạnh một tiếng, đầu bút hung hăng nhấn mạnh, vì vậy nét móc cuối cùng của chữ "nị" trông đặc biệt đậm mực nghiêm nghị, sắc bén vô cùng.

Dường như nhớ tới người đệ đệ phiền phức kia?

Tâm trạng Từ Vị Hùng trở nên cực tệ. Nàng đặt bút lang hào xuống, đi ra khỏi lầu các, cởi dây buộc chiếc thuyền con, một mình chèo thuyền du hồ. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cả một mặt hồ rộng lớn, chỉ có một người một thuyền. Nếu không có ngàn vạn đóa thanh liên vươn mình thẳng tắp kia, quả thật có phần tịch liêu.

Nàng nằm trong thuyền, giơ cổ tay lên. Trên đó buộc một quân cờ vây màu mực được xỏ qua bằng dây thừng.

Quân cờ này chỉ là chất đá cuội bình thường, rất hợp với sở thích của Từ Vị Hùng. Ngoài thanh cổ kiếm Hồng Li chém sắt như bùn đeo trên lưng, bên người nàng không còn vật phẩm quý giá nào khác, bút mực đều giống hệt như của sĩ tử trong học cung, ăn uống sinh hoạt chỉ có kém chứ không hơn. Nếu không phải dựa vào tài khí và sự bá đạo của bản thân mà độc chiếm hồ Đại Ý này, thật sự không nhìn ra Từ Vị Hùng là một vị quận chúa. Huống hồ quận chúa này đâu phải con gái của phiên vương bình thường có thể sánh bằng? Con gái của Yến Thích Vương liệu có thể so bì sự tôn quý với nàng à? E rằng xách giày cũng không xứng.

Từ Vị Hùng mượn ánh nắng mặt trời nhìn những vầng sáng tỏa ra từ quân cờ, mắt có phần lóa đi.

Bên hồ phía xa, hai người đang lén lút ngồi xổm sau những đóa thanh liên vươn khỏi mặt nước, ghé tai thì thầm.

Một người đầu không có não cốt, mũi hãm sơn căn, răng lộ nha căn, nhìn thế nào cũng ra tướng đoản mệnh chết yểu, vẻ mặt khó xử nói: "Tiểu sư đệ, ngươi thật sự muốn qua chỗ Từ sư tỷ à? Nàng ấy sẽ giết người đó."

Người còn lại thì tao nhã phóng khoáng, khí vũ bất phàm, cười lên lại càng anh tuấn phong lưu, vẻ mặt bất cần nói: "Lưu sư huynh, ngươi nhìn cho kỹ đi, hôm nay sư tỷ không mang kiếm mà."

Nam tử vừa nhìn đã thấy tướng mệnh chú định cả đời gập ghềnh càng thêm khổ sở, run rẩy khuyên nhủ: "Tiểu sư đệ, ngươi đến học cung chưa được bao lâu, đừng chọc Từ sư tỷ không vui. Ngày đầu tiên ta vào học cung, đã tận mắt chứng kiến cảnh Từ sư tỷ tuốt kiếm giết người. Cho nên sau đó khi bái kiến tiên sinh và mấy vị sư huynh sư tỷ, ta đã mềm nhũn cả chân."

Nam tử phong lưu vừa mới bái cùng một vị tiên sinh với sư huynh nhát gan này liền trêu chọc: "Lưu sư huynh, là hai chân hay ba chân?"

Lưu sư huynh vẻ mặt chính khí, rất nghiêm túc suy nghĩ một phen, rồi trầm giọng đáp: "Ba chân!"

Tiểu sư đệ có tướng mạo hơn sư huynh mấy trăm lần cười hì hì: "Sư huynh, nếu ta có thể lên được thuyền nhỏ của Từ sư tỷ, sau này huynh gọi ta là sư huynh, thế nào?"

Lưu sư huynh không chút do dự gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tiểu sư đệ chính là chàng thanh niên tài hoa đã cùng Từ Vị Hùng đánh mười ván cờ trên hồ. Cho dù bàn cờ không phải là mười chín đường, hắn không hề có nửa điểm không vui. Phải biết rằng hắn vốn tưởng mình có thể thắng tám phần trên bàn cờ mười chín đường, nhưng khi Từ Vị Hùng dọn ra bàn cờ mười lăm đường, trong lòng hắn lại chỉ có kinh hỉ. Đây chính là tâm tính kỳ lạ của hắn, thể diện gì đó, bán chẳng được mấy lạng bạc. Chỉ cần thắng được mười ván cờ trên hồ, hắn thề sẽ không bao giờ đụng đến bàn cờ mười chín đường nữa, thậm chí cả đời này không động đến cờ. Sau này mặc kệ kỳ đạo của Từ Vị Hùng có vô địch thiên hạ ra sao thì đã thế nào? Chẳng phải chỉ càng làm nền cho hắn thêm vô địch hay sao? Đáng tiếc là, ngay cả bàn cờ mười lăm đường cũng không thắng nổi Từ Vị Hùng, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ. Không thua không thắng cũng rất tốt, lại có lý do ở lại học cung. Với tác phong của hắn, dường như trên đời này không có chuyện gì là không đáng để vui vẻ.

Hắn lặn vào trong hồ như một con cá, tiến lại gần chiếc thuyền nhỏ.

Lưu sư huynh ngây người ra nhìn, lại càng không để tâm đến chuyện cá cược giữa hai người chỉ nói tiểu sư đệ thắng thì sao mà không đề cập đến thua thì phải thế nào.