Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 151. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 151

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bắc Lương Vương, vị Dị tính vương duy nhất của vương triều, từ khi nào lại cung kính với người khác như vậy? Ngay cả Trương Cự Lộc, vị Thủ phụ đang như mặt trời ban trưa, cũng không có tư cách này chứ?

Tay vẫn đang đặt trên vai lão già, thân thể Từ Phượng Niên cứng đờ.

Bạch Hồ Nhi đứng xem kịch vui, đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ hả hê.

Từ Phượng Niên lén trừng Bạch Hồ Nhi một cái, chậm rãi rút tay về, đặt lại hết sách trong lòng vào chỗ cũ. Hắn nhìn về phía Lý Nghĩa Sơn, người đã phá lệ xuống lầu, nhưng ông chỉ mỉm cười lắc đầu, ánh mắt ra hiệu không thể tiết lộ.

Đại Trụ Quốc và Lý Nghĩa Sơn cùng nhau rời đi. Từ Phượng Niên cảm nhận rõ ràng sáu đại cao thủ vì những lý do khác nhau mà làm thủ các nô ở Thính Triều đình đồng thời thở phào một hơi, không còn căng thẳng nữa.

Bạch Hồ Nhi bắt chước Từ Phượng Niên bá vai bá cổ, cười tủm tỉm nói:

"Tính tình hắn cực xấu, cẩn thận một chút, coi chừng gánh không nổi hậu quả?"

Từ Phượng Niên muốn choàng tay qua vai Bạch Hồ Nhi, nhưng lại bị hắn né được, đành lúng túng giải thích:

"Nghe nhầm, là tính tình cực tốt, cực tốt."

Bạch Hồ Nhi tiêu sái rời đi, leo lên một chiếc thang, tiếp tục đọc sách khắp lầu hai này.

Cuối cùng, vẫn chỉ còn lại Thế tử điện hạ và lão già mắt lác kia, một người đầu óc mờ mịt, một người giả thần giả quỷ.

Từ Phượng Niên nghĩ ngợi, cảm thấy mình đã đoán ra manh mối, bèn giữ khoảng cách với ông lão lai lịch không rõ, dè dặt nói:

"Lão huynh đệ, ngươi là cao nhân do Từ Kiêu mời đến, muốn đấu pháp với lão yêu quái đang bị Thính Triều đình trấn áp kia à?"

Lão già híp mắt lại thành một đường kẻ, vẫn im lặng.

Từ Phượng Niên ra vẻ thần bí, lo lắng nói:

"Lão huynh đệ, việc này nguy hiểm lắm đấy. Từ Kiêu hứa hẹn cho ngươi lợi lộc gì, nếu ít quá thì ngươi vạn vạn lần đừng đồng ý. Đại ma đầu bị trấn áp trong đình lợi hại lắm, ba đầu sáu tay, biết nuốt mây phun khói, có thể dời non lấp biển!"

Lão già vốn định đặt cuốn bí kíp vào giá sách, bỗng dừng động tác, rồi buông tay ra.

Nhưng điều quỷ dị là cuốn sách lại lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống!

Lão già mắt lác quay người rời đi, vẻ mặt chê bai Từ Phượng Niên ồn ào bên tai.

Sắc mặt Từ Phượng Niên trắng bệch, lẩm bẩm một mình:

"Đừng nói với ta ngươi chính là lão yêu quái âm phủ đó nhé."

Giọng nói khàn khàn của lão già vang vọng khắp lầu các:

"Nhân đồ Từ Kiêu sao lại sinh ra một đứa con trai như ngươi. Cũng có phần thú vị."

Từ Phượng Niên mạnh dạn đưa tay nắm lấy quyển bí kíp đó, không có gì bất thường như dự liệu, bèn thở phào một hơi, nhẹ nhàng đặt vào giá sách.

Lúc này hắn mới chạy đến chỗ Bạch Hồ Nhi, không thấy lão già ở gần đó, vội vàng hạ giọng nói: "Sao ngươi lại thả gã đó ra mà không báo cho ta một tiếng? Lỡ có mệnh hệ gì, không sợ Tú Đông cũng về tay ta à?"

Bạch Hồ Nhi đứng trên thang, cúi nhìn Từ Phượng Niên, bình thản nói: "Không phải ta thả, ta chỉ đi theo Đại Trụ Quốc đến cái nơi mà ngươi gọi là âm tào địa phủ một chuyến, mời hắn ra mà thôi. Còn Đại Trụ Quốc đã giao dịch gì với hắn thì ta không rõ, chỉ biết là có ước pháp tam chương. Nhưng lão nhân gia đã chỉ điểm cho ta mấy chiêu, thu được lợi ích không nhỏ."

Từ Phượng Niên hỏi: "Vậy ta cũng đến cầu xin chỉ điểm được không?"

Bạch Hồ Nhi cười đầy ẩn ý: "Ngươi có thể thử xem."

Từ Phượng Niên tự lượng đao pháp mới tập tành của mình, vẫn là nên thôi đi, chỉ sợ lão yêu quái búng tay một cái là mình đã tan thành tro bụi. Có điều lão già này trông không giống loại quái vật hỉ nộ vô thường, xem ra cũng dễ chung sống, vậy tiếp theo rời khỏi Bắc Lương là phải dựa vào lão để chống lưng rồi? Từ Kiêu và hắn ước pháp tam chương, có đáng tin không? Tâm tính và khí chất của cao nhân thật sự khó mà lường được.

Thế tử điện hạ đừng để chưa bị kẻ thù giang hồ giải quyết đã bị lão già trấn áp ở Đại Đình hai mươi năm ăn tươi nuốt sống.

Nghĩ lại, lão khôi đầu bạc không còn bị mấy ngàn cân cầu sắt trói buộc, vừa ra khỏi đáy hồ đã muốn tìm lão Hoàng gây sự, lão già mắt lác kia tìm tới tìm lui chẳng phải là sẽ tìm mình à? Từ Phượng Niên càng nghĩ càng thấy sợ. Hắn không sợ bất kỳ cao thủ giang hồ nào có hộ tịch ghi rõ ở bộ Hộ của triều đình, dù là Võ Đang Chưởng giáo Vương Trọng Lâu hay Long Hổ sơn Triệu Quốc sư cũng đều phải nhập tịch vào sổ sách ở châu quận của mình, đây là một biện pháp cứng rắn mà năm đó Từ Kiêu mã đạp võ lâm đã mang lại cho triều đình.