Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 152. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 152

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vấn đề hiện tại là lão già từ âm phủ bò lên dương gian này là nhân sĩ phương nào? Chỉ có một thân một mình, không vướng bận điều gì, lỡ tay ngộ sát hoặc trực tiếp hạ sát Thế tử điện hạ, rồi bỏ trốn luôn, ba mươi vạn thiết kỵ của Từ Kiêu biết tìm ai... Ước pháp tam chương, một cao thủ xuất chúng thoát tục như vậy mà còn nói luật pháp với ngươi à?

Từ Phượng Niên lặng lẽ ngồi xổm dựa vào giá sách, cẩn thận tính toán chi li. Đây chính là cái lợi có được từ những năm tháng sống quen cảnh bần hàn với lão Hoàng, tính toán từng đồng từng cắc, một văn tiền không phải là tiền à? Chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải tính toán kỹ trong bụng một phen. Nhớ năm đó vì mấy văn tiền, Thế tử điện hạ đã mượn đạo bào rách đi xem bói cho người ta, kết quả tiền đồng chưa nhận được mấy xu đã bị một mụ đàn bà béo tốt sàm sỡ cả buổi chiều. Đen đủi nhất là trước khi nhận được tiền, Từ Phượng Niên còn phải tươi cười, phí hết cả nước bọt để khen ngợi bà nương trên dưới hai trăm cân kia có vòng eo thon nhỏ ra sao, có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn thế nào.

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, đúng là tiên sư nó!

Đang lúc Từ Phượng Niên chìm trong hồi ức đau lòng, Bạch Hồ Nhi đã lặng lẽ bước xuống thang, dùng Tú Đông đao gõ nhẹ lên vai hắn.

Từ Phượng Niên ngơ ngác ngẩng đầu. Từ góc độ của hắn nhìn lên, Bạch Hồ Nhi quả nhiên là một vùng bằng phẳng, còn phẳng hơn cả Thái Bình công chúa "tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác" năm nào. Ài, mỹ nhân này vậy mà không phải nữ nhân, thật khiến người ta phải bóp cổ tay than thở.

Từ Phượng Niên kinh hãi hoàn hồn, quả nhiên thấy Bạch Hồ Nhi đã nheo đôi mắt phượng, trong mắt sát khí tuôn trào. Hắn đứng dậy, thấy Tú Đông vẫn đặt trên vai mình, cố ý làm ra vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Sao thế?"

Bạch Hồ Nhi bình thản nói: "Ngươi sắp rời Bắc Lương, cho ngươi mượn Tú Đông."

Từ Phượng Niên thắc mắc: "Ta đã có Xuân Lôi rồi mà."

Bạch Hồ Nhi cười lạnh nói: "Ngươi luyện đao luôn dùng tay phải, nhưng ngươi tưởng ta không biết ngươi thuận tay trái à? Đao tay trái chỉ mạnh hơn đao tay phải chứ không hề yếu hơn. Với tác phong âm hiểm của ngươi, làm việc gì mà không chừa lại một đường lui? Đừng giả vờ nữa, cứ đường đường chính chính mượn Tú Đông đi. Ngoài ta ra, có ai mà không cho rằng ngươi chỉ lấy Tú Đông để trang trí?"

Bị vạch trần bí mật giấu kín này, Từ Phượng Niên không hề tức giận, chỉ cười hì hì nhấc một đôi bầu rượu lên, vui không kìm được nói: "Không hổ là tri kỷ. Nào, cùng uống rượu."

Bạch Hồ Nhi buông tay, bỏ mặc Tú Đông, lắc đầu nói: "Ta không uống rượu nữa."

Từ Phượng Niên đỡ lấy thanh Tú Đông đao tinh xảo lanh lợi hơn Xuân Lôi vài phần, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Không uống rượu? Vậy cuộc đời vốn đã nhàm chán của ngươi chẳng phải càng thiếu đi niềm vui à?"

Bạch Hồ Nhi lảng sang chuyện khác, hỏi: "Ngươi đi lần này định mang theo bao nhiêu bí kíp?"

Từ Phượng Niên biết một khi Bạch Hồ Nhi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không có đường xoay chuyển, đành cười nói: "Thế nào cũng phải ba bốn chục quyển cho đủ một rương, xem xong một quyển thì vứt một quyển."

Bạch Hồ Nhi bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại định giăng câu đấy à?"

Từ Phượng Niên một tay xách bầu rượu, một tay cầm Tú Đông, nhẹ nhàng cảm khái: "Tri kỷ, tri kỷ. Vậy chuyện chọn sách phiền tri kỷ nhà ngươi nhé?"

Bạch Hồ Nhi gật đầu, coi như hạ lệnh tiễn khách.

Từ Phượng Niên lên tầng trên cùng, không thấy sư phụ, quay đầu xuống lầu thì lại thấy Từ Kiêu đang ngồi trên ghế ở tầng năm, trước mặt hắn là ba người lạ mặt có vóc dáng, tuổi tác và khí cơ hoàn toàn khác nhau đang phủ phục.

Từ Kiêu ném ba quyển bí kíp trong tay ra, vứt đến trước mặt ba người, bình thản nói: "Nam Đường Lữ Tiền Đường, năm đó ngươi lẻn vào vương phủ chỉ để trộm quyển《Ngọa Long Cương Ngự Kiếm Thuật》 này, bại dưới kiếm của Kiếm Cửu Hoàng, ta thấy ngươi đỡ được bốn kiếm nên mới giữ lại cho ngươi một mạng. Hôm nay quyển bí kíp này ở ngay trước mắt ngươi, thưởng cho ngươi."

"Tây Sở Thư Tu, thứ ngươi muốn là 《Bạch Đế Bão Phác Quyết》."

"Đông Việt Dương Thanh Phong, mở to mắt ra cho bổn vương xem cho rõ, đây là quyển 《Tự Thần Dưỡng Quỷ Kinh》 gia truyền của nhà ngươi."

Không một ai trong ba người dám nhặt lấy thứ mà mình đã mơ ước bấy lâu nay cuối cùng cũng trong tầm tay. Đầu họ cúi gằm, gần như chạm đất, phủ phục càng thêm hèn mọn.

Từ Kiêu híp mắt nói: "Chuyến này sắp xếp ba người các ngươi đi theo Thế tử điện hạ, làm cho tốt. Khi trở về Vương phủ, các ngươi muốn quan phục thì bổn vương cho các ngươi quan phục, muốn bí kíp thì cứ tùy các ngươi lấy. Ồ, bổn vương nhớ ra rồi, Thư Tu, ngươi thích nữ nhân, đến lúc đó cho ngươi mười người là được. Nhưng nếu Thế tử điện hạ xảy ra chuyện gì mà bị bổn vương biết được thì khuyên các ngươi nên sớm tự kết liễu đi, nếu không bổn vương có trăm phương ngàn kế khiến ba tên tiện dân các ngươi sống không bằng chết. Lữ Tiền Đường, Thư Tu, Dương Thanh Phong, ba người các ngươi đều là vong quốc nô, nhưng nước mất rồi vẫn còn một vài người thân thích, đến lúc đó bọn họ sẽ phải đi theo làm bạn với các ngươi. Nghe rõ chưa?"